Hắn ta nhẹ nhàng dìu Vân phi về biệt viện, sau đó sai hạ nhân đem thảo dược đi giã nát ra rồi đắp vào vết sưng hai bên má cho Vân An. Hắn ta nhìn nàng ta âu yếm, nói:
- Tội cho nàng quá! Sang đây vốn chẳng quen ai, lại bị người đời rẻ mạt. Bổn vương thấy nàng ở đây chịu nhiều thiệt thòi rồi.
- Để ngũ vương gia nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của ta, trong lòng ta rất hổ thẹn.
Lý Trung vuốt nhẹ mái tóc vàng kim đang tung bay của Vân phi, tiện tay đưa lên mũi ngửi mà lòng càng thêm rạo rực. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh lại rơm rớm nước mắt ấy của Vân phi mà khó lòng kiềm chế. Ngũ vương gia cười nhẹ, đôi mắt tham muốn mãnh liệt và dữ dội. Gần hai mươi năm bị nhốt trong Kinh Châu, sớm đã chẳng biết mùi nữ nhân như thế nào rồi. Kinh thành đâu đâu cũng toàn mỹ nữ, trẻ đẹp. Thế nhưng hắn nhìn lại không hề thuận mắt, đến đêm hôm qua bất ngờ gặp được Vân quý phi, trong lòng này sớm đã nhất kiến chung tình. Một nữ nhân yếu đuối, dáng người nhỏ nhắn đến mức như thể đẩy cái là ngã ngay tức thì. Khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu. Hễ mỗi lần đỏ mặt lại khiến cho tim hắn khẽ lệch lạc đi vài nhịp điệu. Mái tóc vàng mượt, óng ả lại quý hiếm hơn đá quý. Vân Nam quốc không hề có người nào độc lạ tới mức độ này cả.
Hắn muốn được yêu nàng, muốn bên nàng bất kể giàu sang, phú quý hay nghèo nàn, thê thảm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/965045/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.