Cả ngày hôm ấy, nàng quay về chốn xưa, nơi mà khi đó nàng sinh sống và tồn tại. Bóng dáng nàng lướt nhẹ, bay qua từng tầng mây, đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất. Bộ y phục màu hường phấn nhạt nhòa và bay bổng. Nàng lướt đi nhẹ hẫng như không, chẳng ai thấy, chẳng ai hay.
An Kiều mỉm cười diễm lệ rồi ngước nhìn xung quanh mà lòng đầy thương nhớ. Nơi nàng đặt chân xuống đầu tiên chính là nơi mà nàng gặp tai nạn hồi trước khi xuyên việt vào cuốn tiểu thuyết. Nàng ngắm nhìn thật kĩ, chìm đắm trong suy tư. Bên vệ đường người ta đặt rất nhiều bông hoa huệ màu trắng tinh khiết, cùng bức ảnh nho nhỏ của nàng đang mỉm cười trong nắng. Nàng chỉ biết cười, một nụ cười chua chát hơn bao giờ hết.
Nàng lại lướt nhẹ đi về nhà nàng, vừa xuyên qua cánh cửa, đi vào trong nhà đã thấy khói hương nghi ngút và một người đàn bà gầy gò đang ngồi co rúm dưới chân bàn cúng người đã khuất. Vừa hay, hôm nay lại trùng hợp là ngày nàng vừa ra đi được bốn chín ngày. Bốn chín ngày rời xa chốn phồn vinh, rời xa nơi thành thị tấp nập và bận rộn.
Nàng cúi người xuống ôm trọn lấy người phụ nữ ấy vào vòng tay, tiếc thay lại không thể ôm được. Một linh hồn trong suốt, rồi lại mập mờ chút hư vô, muốn ôm không ôm được, muốn chạm cũng không chạm tới được. Nàng bất lực, khẽ thở dài!
Nàng nhìn thân hình người phụ nữ ấy mà rưng rưng nước mắt. Trông bà tiều tụy hẳn đi, đôi má gầy còm, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/964975/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.