Nàng ăn xong một quả liền đứng dậy đi vào viện dùng bữa tối. Hắn thấy thế cũng đi theo nàng vào trong, ngang nhiên cười hì hì rồi ngồi ngay ngắn trên ghế. Nàng chẳng buồn bận tâm nữa, dù có không cho hắn ăn thì ngày nào hắn cũng vẫn tới gây rối và hiên ngang tới vậy. Thế thì còn bận tâm làm gì? Dù sao thêm một miệng ăn cũng chẳng khiến cho nàng chết đói.
Nàng từ tốn gắp lấy miếng sườn bỏ vào bát, hắn cũng gắp sườn đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Nàng gắp gì, ăn gì, hắn cũng bắt chước ăn nấy khiến cho nàng có chút không thoải mái.
Đến lúc tối mịt, khi mà hắn đã phê duyệt xong xuôi tất cả tấu chương trong ngày, hắn liền tới viện nàng chơi ngay. Thấy nàng chưa ăn gì tầm bổ, hắn cử người nấu một bát nước yến đưa về phía nàng:
- Hoàng hậu, lại đây. Mau uống nước yến tầm bổ đi nào!
- Không ăn. Ngài nhìn xem, nước yến toàn là dãi, trông kinh đi được ấy.
- Vậy nàng ăn nhân sâm nhé?
Nàng lại lắc đầu ngao ngán:
- Ta không ăn. Ngày nào cũng nhân sâm, ta sớm đã chán ngấy rồi.
Hắn gãi đầu gãi tai, vắt óc ra mà suy ngẫm. Lúc sau chẳng biết hắn nghĩ gì mà cười trông kì dị đến thế! Hắn cười nửa miệng, xong lúc sau hắn cười toe toét lên, cái núm đồng tiền lộ rõ cái duyên vốn có của hắn. Đuôi mắt hắn nheo lại một nét trông giống như vầng trăng sáng tỏ. Lý Nghiêm cười, một nụ cười thật hoàn mĩ. Ánh mắt hắn tinh ranh, sáng quắc như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/964971/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.