*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế thì không ăn thịt rừng.” Thương Am sờ đầu cậu, động viên rất hợp tình hợp lý: “Chúng ta tự mang nguyên liệu nấu ăn tươi đi.”
“!!!”
Không phải là vẫn đi ra ngoài hả!
Du Dữu đau khổ, nhưng Du Dữu không nói.
Cậu lắc đầu: “Ăn ở nhà cũng được mà... Không muốn đi chỗ có hồ nước đâu, những chỗ đấy rất nguy hiểm.”
Cũng vậy.
Thương Am nghĩ một lát, dường như hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng cậu.
Du Dữu là vịt cạn, không thích đi chơi ở chỗ có nước cũng dễ hiểu.
“Là tôi không cân nhắc kỹ, chỉ nghĩ đến ở gần bờ hồ cũng khá mát mẻ.”
“Mát mẻ nữa cũng không thoải mái như ở nhà.” Du Dữu cười khì khì, kéo kéo tay, cố gằng dùng mọi thủ đoạn để chứng minh với Thương Am lợi ích của việc ở nhà, lại nháy mắt ra hiệu: “Em đã ăn xong món tráng miệng rồi, chúng ta đi thôi.”
Thương Am cười cười, ôm Du Dữu mang đi: “Được rồi, chơi một chút gì đó, chờ đến giờ cơm tối lại xuống.”
“Có phải chú không thích chơi game nào cả?”
Thương Am ôm ngang cậu, cúi đầu hôn hôn: “Tàm tạm.”
Tàm tạm chính là không thích chơi!
Du Dữu mỉm cười thần bí: “Chú, em đưa cho ngài mấy món đồ chơi mới mua nhé.”
“Đồ chơi?” Thương Am bất đắc dĩ, phản ứng đầu tiên nghĩ đến chính là mấy món đồ vật đủ mọi màu sắc lòe loẹt của Du Dữu, chút nữa thì nói không cần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-em-de-em-trach/1807622/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.