-Tịnh Hương bất mãn nói :
" Ai cho cậu gọi thẳng tên mình vậy "
Thư Nhiễm ghẹo lại:
"Chẳng phải cậu cũng gọi thẳng họ tên mình còn gì, Tịnh Hương là cái đồ đáng ghét "
Tình bạn trong sáng tuổi học trò phải tạm biệt nhau khi Thư Nhiễm đi du học:
Tịnh Hương đau lòng nói :
" Nhưng sau này mình không tìm được cậu thì sao ...hức "
Thư Nhiễm dịu giọng an ủi :
" Năm năm sẽ nhanh thôi ,khi về mình nhất định sẽ tìm cậu , vết bớt trên tay cậu là manh mối chỉ cần cậu không trốn thôi"
Hai người bịn rịn ,nức nở chia xa :
" Thư Nhiễm ,đồđáng.ghét...hức ...nhớ bảo trọng ...hức...hức"
Thư Nhiễm cố gắng cười nhẹ , nước mắt lưng tròng.
Ấy vậy mà đã lạc nhau được hơn 40 năm rồi.
...........
Tần phu nhân buông con dao bổ hoa quả xuống , nước mắt bất giác rơi lã chã , bà ôm chầm lấy bà Lưu nức nở nói:
" Tại sao ,bà biết tôi tìm bà bao lâu không hả Tịnh Hương, cái đồ đáng ghét".
Bà Lưu ngạc nhiên ,nghệt mặt ra, không dám tin vào mắt mình :
" Kìa ,Thư Nhiễm có phải bà không? "
" Hức...không phải tôi thì là ai chứ , tôi tìm bà trong vô vọng đó biết không ?"
Năm đó nhà bà Lưu gặp khủng hoảng , bố mẹ ly hôn ,nên bà đành phải ra ngoài kiếm sống ,rời khỏi thành phố nơi cha sinh mẹ đẻ,chôn vùi những kỉ niệm đẹp đẽ cùng người bạn tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-co-vo-ga-thay/2843860/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.