............
Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền ngọc bội đeo trên cổ tiểu cô nương.
Nàng nhớ đến món bảo vật mà đại sư đã từng nói đến.
Đại sư nói rằng những hồn ma bình thường không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài, cũng như không thể duy trì thực thể ở mọi lúc, tiểu cô nương có thể làm được điều này là vì có một bảo vật đặc biệt.
—— nếu tiểu cô nương mất đi bảo vật, sẽ như thế nào?
Ý niệm này chợt xẹt qua trong đầu Ôn Dư Nhiễm, không để lại dấu vết.
Bàn tay lạnh lẽo trên trán chậm rãi di chuyển xuống dưới, che hai mắt của Ôn Dư Nhiễm lại, khóe mắt có chút ngứa, tầm mắt tối sầm lại.
"Ngủ thêm một chút nữa đi." Tiểu cô nương nhẹ giọng ở bên tai nàng.
Hơi lạnh phả lên vành tai rồi chui sâu vào bên trong màng nhĩ
Ôn Dư Nhiễm run rẩy một cái, ngón tay siết chặt ga trải giường, tốc độ máu lưu thông dường như chậm lại.
Sự yên tĩnh chậm rãi lan tràn ra, trong tầm mắt của nàng vẫn còn một mảng tối, cơ thể của Ôn Dư Nhiễm căng chặt, yên lặng nằm bất động ở đó, một lúc sau nàng mới dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, thân thể suy yếu rơi vào trong chiếc gối mềm mại, nàng rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...........
Khi nàng thức dậy thì đã gần giữa trưa.
Ưm...... Thơm quá.
Mùi thức ăn nhàn nhạt lượn lờ trên chóp mũi, Ôn Dư Nhiễm vô thức huy động cái mũi của mình hít lấy mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-chi-ay/1757556/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.