................
Giọng nói rơi xuống, hành lang chìm vào im lặng tĩnh mịch.
Tầm nhìn tối đen như mực, nhưng phần còn lại của tri giác đã được phóng đại, giọng nói nhẹ nhàng của tiểu cô nương như gần kề tai nàng, thâm nhập trái tim nàng.
Ôn Dư Nhiễm lại không nhúc nhích.
Có thể dùng lại cùng một chiêu trò, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ trở nên nhàm chán.
Năm lần bảy lượt được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến nàng cảm thấy giống như bị dắt mũi.
Loại cảm giác này làm nàng có chút không vui.
Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt mà nói: "Tôi không đi vào, đừng lãng phí thời gian."
Tiểu cô nương vẫn nắm chặt như cũ.
"Buông tay."
Ôn Dư Nhiễm lặp lại một lần nữa.
Khi giọng nói biến mất, hành lang an tĩnh trở lại, Ôn Dư Nhiễm chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim của chính mình.
Sự im lặng kéo dài trong năm giây.
Cuối cùng, tiểu cô nương cũng chịu buông tay ra.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy loại cảm giác áp bách rất nhỏ trên người đã biến mất.
"Tạm biệt."
Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ và trầm thấp.
Ôn Dư Nhiễm trả lời: "Ân, tạm biệt."
Sau khi nói tạm biệt xong, Ôn Dư Nhiễm đưa tay lên, động tác ưu nhã vén sợi tóc bên tai, xoay người muốn rời đi.
Ánh mắt đập vào hành lang tối đen.
Hành lang kia giống như lối vào vực thẳm, như thể trong giây tiếp theo sẽ có một con ma hài hước nào đó nhảy ra từ bên trong đó.
Trí tưởng tượng của con người là vô hạn, sẽ không ngừng đào sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-chi-ay/159932/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.