“Thật sự phải đi à?”
“Thật sự phải đi.”
“Có thể không đi không.”
“Em đồng ý với anh rồi, ngay trước mặt mẹ.”
“... Vẫn chưa phải mẹ anh.”
“Em đi là phải rồi.”
Tống Huỳnh nói một câu, đã bị chặn một câu, thở hồng hộc đưa lưng về phía Lục Thiệu Tu: “Không nói lại anh!”
Nói là không nói lại tên chó này, nếu đã phải đi thì phải chuẩn bị chu đáo.
Tống Huỳnh nhốt mình trong phòng ngủ suốt đêm, đuổi Lục Thiệu Tu đi, gọi video với mấy người bạn tốt.
Trác Nhất Thiện ở xa nơi đất khách quê người hận rèn sắt không thành thép: “Tớ mới vừa cảnh cáo cậu, sao lại không nghe tớ thế!”
Trần An Ni mới vừa quay xong một cảnh hành động, chuyển động cổ tay: “Đi thì đi thôi, sợ cái gì, nếu đàn ông khiến cô không vui, chỉ cần tát một cái thật to!”
Cái đầu to của Đỗ Thịnh An ghé ra từ camera: “Tôi cảm thấy An Ni nói đúng!”
Tống Huỳnh xem mà sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói: “Hai người làm hòa rồi?”
Vẻ mặt Trần An Ni lạnh lùng: “Thử xem dùng được không, không dùng tốt thì lại vứt.”
“Có lý, thử không bao giờ sai.” Tống Huỳnh bỗng nhiên bị thuyết phục.
“Thử thì thử đi, bé Huỳnh, cậu yên tâm mạnh dạn lên, nếu nhà bọn họ gây khó dễ cậu, cùng lắm thì đổi người!”
Gần đây Trác Nhất Thiến cực kỳ tức giận, mở miệng là ly hôn, ngậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-anh-trang/3588287/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.