“Bạn gái anh?” Đỗ Thịnh An bật trạng thái thừ người ra, hoảng hốt nhìn chằm chằm Tống Huỳnh: “Anh? Thư ký Tống? Cô là bạn gái của sếp Lục?”
Tống Huỳnh không trả lời, chỉ cười trộm.
Đỗ Thịnh An sốt ruột: “Chuyện lúc nào đấy?”
Lục Thiệu Tu nói cho anh ta: “Vẫn luôn là vậy.”
Giờ thì xong đời.
Đỗ Thịnh An tức giận đến nỗi sưng cả mặt lên, hậm hực trả điện thoại lại cho Tống Huỳnh, ở góc Lục Thiệu Tu không thấy, dùng khẩu hình miệng nói: “Đồ phản bội! Siêu phản bội!”
Tống Huỳnh có hơi bất lực: “Sao lại nói với anh ta như thế, giờ thì xong rồi, chắc chắn anh ta sẽ muốn truy hỏi đến cùng.”
“Sớm muộn gì cũng phải biết.” Lục Thiệu Tu nói.
“Là thực tập, thực tập.” Tống Huỳnh sửa sai cho anh theo thói quen. “Chỉ là, em không muốn bị người ta truy hỏi.”
Lục Thiệu Tu dửng dưng nói: “Bảo cậu ta đến hỏi anh.”
Đây thật sự là một cách hay.
Tống Huỳnh đã đối phó với Đỗ Thịnh An theo lời anh, quả nhiên anh ta từ bỏ, ngoại trừ cố chấp sửa ghi chú của cô thành “Siêu phản bội”.
Mà Tống Huỳnh siêu phản bội, cũng lặng lẽ xóa hai chữ thực tập khỏi ghi chú “Bạn trai thực tập” mà mình viết cho Lục Thiệu Tu.
Tháng . ười hai, ngày đông ấm áp, chú chó nhảy nhót trong nhà, mèo đang nằm dài nghỉ ngơi bị chú chó đánh thức, “vút” một móng qua, chú chó tủi thân áu một tiếng, lại mặt dày cọ vào mèo.
“Giống loài của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-anh-trang/3588283/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.