Chương trước
Chương sau
Giang Tuấn rời khỏi phòng tắm, tóc còn ẩm ướt nhưng lười sấy khô, chỉ lấy khăn lau bừa vài cái rồi ném lên ghế. Anh đứng bên cạnh giường, tâm tình chưa một giây nào thoải mái, bao nhiêu năm nay ngủ một mình, bây giờ xuất hiện thêm một người giành chăn giành gối đương nhiên sẽ bức bối khó chịu. 

Anh dồn sự tức tối mấy ngày qua của mình vào đôi tay, mạnh mẽ giật phăng chiếc chăn trên người Kiều Lệ, cô giật mình xoay người nhìn anh, không có vẻ gì là tức giận, hình như còn đang đợi anh lên tiếng. 

Giang Tuấn nhìn xuống sàn nhà miết bàn chân mình dưới những lát gạch lạnh lẽo. Tiết thời những ngày cuối năm lạnh muốn cắt da cắt thịt, dù nằm trong chăn, có điều hòa đôi lúc vẫn run rẩy, nếu đuổi cô ta xuống sàn nằm có thể sáng hôm sau sẽ thành cái xác co cứng cũng nên. 

Nghĩ nghĩ một hồi, mặt mày vẫn chưa thể giãn ra, anh không nói gì, ném lại chiếc chăn lên người Kiều Lệ rồi đi ra ngoài, lát sau trở lại với một chiếc chăn khác. 

Kiều Lệ cứ nghĩ, anh ta chán ghét mình đến thế nên sẽ đi tới phòng khác ngủ riêng, hoặc là đuổi cô xuống sàn nằm, nhưng anh lại leo lên giường cùng cô, còn cẩn thận lấy gối ôm chặn ở giữa như sợ cô sẽ xâm phạm lãnh địa của mình. 

- Con người của tôi có tấm lòng từ bi cao cả, cho nên sẽ không ép phụ nữ nằm đất phơi thây. Nếu cô tưởng tôi làm vậy là thương cảm cô thì tôi khuyên là đừng ảo tưởng. Còn nếu muốn giở trò trèo cao hái lộc, thì cứ bò qua đây… Để tôi xem thử cách thức của cô có đặc biệt hơn những cô gái ở ngoài kia không. 

Kiều Lệ nhắm mắt, nghe rõ ràng lời châm chọc của Giang Tuấn, còn tưởng tượng ra được nụ cười nửa miệng đầy coi thường trên mặt anh ta, nhưng cô không phản bác, yên tĩnh đóng kén trong chăn để xua đi cái lạnh của trời và cái lạnh ở trong tâm. 

Sáng hôm sau Kiều Lệ thức dậy sớm, Giang Tuấn vẫn còn ngủ mê man. Cô vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu, thấy người giúp việc bận rộn ở trong bếp cũng muốn vào phụ một tay. 

- Mợ đừng có làm phiền chúng tôi nữa, bà chủ nói rồi, biết an phận một chút đi. Bữa sáng của Giang gia không giống bát cháo ở nhà mợ đâu mà đòi phụ, không khéo lại làm liên lụy tới người khác. 

Tiểu Nhu và Tiểu Hương người cắt thịt, người nhặt rau, mắt môi bận rộn vừa liếc vừa cằn nhằn xem thường người nhà quê như Kiều Lệ. 

Dì Liêu từ ngoài đi vào lườm hai người họ một cái rồi kéo tay Kiều Lệ, nhẹ giọng:

- Mợ ra ngoài ngồi trước đi, bữa sáng sắp xong rồi, sau này không cần vào những nơi dầu mỡ như thế này đâu. 

Kiều Lệ gật đầu với dì Liêu rồi rời đi, cô mới vào cửa, tranh cãi với bọn họ sẽ mất điểm với chủ nhân của nơi này, mấy lời khó nghe kia coi như không hay không biết là được. 

Giang Tuấn đứng trên cầu thang nhìn cô gái nhỏ nhắn kia lủi thủi từ trong bếp đi ra, mắt híp lại thành một đường, môi hừ lạnh. Ở trước mặt anh thì nửa câu cũng phùng mang cãi lại, còn đối với người khác thì ngoan ngoãn như cún con, nói cô ta không biết thức thời chưa bao giờ là sai cả. 

Anh chậm rãi đi xuống nhà, Kiều Lệ đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn sang, thái độ dửng dưng như hai người xa lạ. Anh đứng trước mặt cô, tựa như đang nghiền ngẫm thứ gì đó, rồi nhíu mày thả ra vài câu châm biếm:

- Khuôn mặt này mới đúng là của kẻ tiểu nhân, hôm qua thêm chút phấn son nhìn không ra được. Mấy thứ đó được tạo ra không dành cho cô, nên sau này đừng có đua đòi sử dụng.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu thua ai, Kiều Lệ định đáp lại anh ta thì đã có người cướp lời trước. 

- Anh Tuấn, sao anh lại nói em ấy như vậy? Em ấy còn nhỏ, sẽ rất dễ tổn thương, chúng ta đều biết hoàn cảnh của em ấy khó khăn thế nào mà. 

Diệp Y Sương khoác tay Trần Duệ Dung từ xa đi tới, môi nở nụ cười xán lạn, phong cách ăn mặc so với Kiều Lệ một trời một vực. Cô ta là công chúa, còn Kiều Lệ thua cả người giúp việc ở trong kia. 

Trần Duệ Dung nhìn thấy Kiều Lệ vẫn trung thành với bộ quần áo cũ kỹ của mình thì lắc đầu ngao ngán, bà không muốn nhìn nữa liền kéo tay Diệp Y Sương tới bàn ăn. Diệp Y Sương nói xong một câu thì coi Kiều Lệ như không khí, bám lấy cánh tay Giang Tuấn, đè thấp giọng:

- Em đến xem thử anh thế nào, mấy hôm nay anh không đến thăm em. 

Lời này là nũng nịu với Giang Tuấn, còn cố ý để Kiều Lệ nghe thấy. Nhưng mà Kiều Lệ ngoảnh mặt không quan tâm, Giang Tuấn thì dứt khoát rút tay, lạnh lùng ngồi xuống ghế trước. 

Bị phũ một lượt, Diệp Y Sương không cảm thấy mất mát, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Tuấn, cười cười nói nói như đây là nhà của mình. 

Đúng lúc này Giang Thừa từ trên phòng đi xuống, nhìn thấy Kiều Lệ đứng một mình chơi vơi liền lên tiếng gọi:

- Tới đây với ba. 

Kiều Lệ nhìn Giang Thừa, giấu diếm hận thù trong lòng mình nghe theo. Ông ngồi ở ghế đầu, bên phải là ba người kia ngồi thẳng một hàng, bên trái chỉ có mình Kiều Lệ. Thức ăn được dọn ra, Giang Thừa mới lên tiếng lần nữa:

- Tuấn! Qua bên này ngồi với Kiều Lệ đi, vợ chồng mới cưới ngồi xa như vậy làm gì. 

Mọi người ngước lên nhìn Giang Thừa, không ai dám cãi lời, kể cả Giang Tuấn, anh nghe lời dời chỗ ngồi xuống bên cạnh Kiều Lệ mà không chút phàn nàn. Diệp Y Sương không cam tâm, nhưng môi vẫn phải nở nụ cười đầy gượng gạo. 

Trong không khí chỉ còn tiếng muỗng nĩa va chạm vào nhau, ai cũng chăm chú vào phần bít tết của mình, riêng Kiều Lệ cứ cắt rồi để qua một bên, cả buổi chỉ ăn được vài miếng. Giang Thừa để ý thấy, nhẹ nhàng hỏi:

- Đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao? 

Kiều Lệ ngước mắt, nhẹ lắc đầu. 

- Dạ không có, rất ngon ạ. 

- Còn không ngon sao, cả đời làm gì có tiền mà ăn được một bữa sang trọng như thế này. 

Trần Duệ Dung buông nĩa, cầm ly sữa lên không vui, Diệp Y Sương ở bên cạnh liền vuốt lưng cho bà như sợ bà sẽ tức giận. Một màn này ai nhìn vào cũng phải cảm thán, chỉ có cô ta mới xứng làm con dâu của nhà họ Giang. 

Kiều Lệ cúi đầu không nói gì, Giang Tuấn liếc cô một cái rồi lại tiếp tục ăn. Sắc mặt Giang Thừa không tốt, ông buông nĩa nhìn vợ mình nhắc nhở:

- Sau này Kiều Lệ là con cái trong nhà, có cái gì con bé không biết không hiểu thì bà phải chỉ dạy cho nó, đừng có suốt ngày bắt bẻ, hạnh hẹ làm con bé tủi thân. 

Kiều Lệ siết nắm tay mình dưới chiếc quần bò cứng, ông ta biết điều như vậy, sao mười năm trước không một câu hỏi thăm tình hình của anh trai cô? Cứ như vậy rồi biến mất, còn cướp đoạt đồ của người khác cho con trai mình, thật giả tạo. 

Nhìn biểu cảm của Trần Duệ Dung cũng biết là bà ta đang vô cùng tức tối, để làm dịu đi không khí, Kiều Lệ hèn mọn giảng hoà:

- Con không sao đâu ba, mẹ nói rất đúng, trước giờ con chưa từng ăn thịt bò, nói đúng hơn là chưa từng ăn sáng nên có chút không quen, mọi người không cần vì con mà căng thẳng đâu. 

Giang Thừa nhìn đứa trẻ gầy gò thiếu thốn trước mặt mình, mắt thoáng lên một tia đau lòng, ông đảo mắt sang Giang Tuấn, dặn dò:
- Con dành chút thời gian đi mua sắm cho Kiều Lệ đi, đừng để con bé chịu thiệt. 

Diệp Y Sương sợ Giang Tuấn sẽ đồng ý, liền nhanh nhẹn cướp lời trước:

- Anh Tuấn là đàn ông con trai nên không am hiểu nhiều về thời trang cho phụ nữ đâu, để con đưa Kiều Lệ đi, sẵn tiện cho em ấy dạo quanh thành phố một vòng để đổi gió. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.