Kiều Lệ ôm ly sữa ấm trong tay, rụt rè lên tiếng, ba người còn lại trên bàn đưa mắt nhìn cô, ai cũng tò mò muốn nghe cô nói, riêng Giang Tuấn chưa nghe đã bác bỏ.
- Chuyện kinh doanh em biết gì mà bàn, lo ăn đi.
Anh biểu lộ rõ ràng rằng đang không hài lòng, nhưng Kiều Lệ nào có sợ. Cô nâng mắt nhìn Giang Thừa, làm như muốn nói, nhưng vì sợ nên lại thôi.
Vẻ mặt nhút nhát này của Kiều Lệ làm Giang Thừa động lòng thương, ông mắng Giang Tuấn vài tiếng rồi bảo cô cứ tự nhiên nói.
- Thưa ba, tuy con không hiểu lắm về việc kinh doanh nhà hàng khách sạn, nhưng việc mua bán trao đổi con cũng có biết một ít. Mấy hôm nay báo đưa tin giá rau củ tăng do vụ đông gặp sương muối, nếu chúng ta mua với giá cao thì lợi nhuận thu về sẽ chẳng được bao nhiêu. Chúng ta là doanh nghiệp lớn mà còn sợ lỗ thì người dân cũng thế, do vậy chi bằng thay vì mỗi năm đều phải đau đầu tìm nơi thu mua nguyên liệu, thì tại sao chúng ta không đầu tư vào những nông trại đó để đảm bảo đầu vào và còn duy trì lâu dài để không mất nguồn cung.
Ý tưởng này của Kiều Lệ đã thành công nhận được cái gật đầu hưởng ứng của Giang Thừa, ông nhìn cô, ôn hòa hỏi:
- Con có thể nói chi tiết hơn không?
- Dạ thưa ba, chuyện này mới nghe qua sẽ thấy phức tạp, nhưng thật ra vô cùng đơn giản. Chúng ta chỉ cần đầu tư hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478927/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.