Giang Tuấn mệt mỏi nhắm mắt, mấy hôm nay anh đều bị mất ngủ bởi những suy nghĩ miên man. Vòng cánh tay ôm người trong lòng thêm chặt, tựa như sợ cô vùng vẫy, còn sợ khi nghe tiếng chuông điểm 12 giờ cô sẽ rúc mình vào trong một góc, người ở ngay trước mắt, nhưng anh lại không có cách nào vươn tay chạm tới.
Căn phòng đã rơi vào mảng màu tối sẫm, Kiều Lệ vẫn giữ nguyên ánh nhìn không khuất phục dành cho kẻ mang trong mình dáng vẻ cao ngạo ngông cuồng, dẫu rằng anh chưa một lần nào đáp lại nỗi phẫn uất ở trong cô.
Đêm còn dài, nỗi thê lương đến vô cùng tận, hai quả tim kề nhau nhưng chưa một phút giây nào đồng điệu. Ngày khép lại rồi… đến bao giờ thời thế mới đổi ngôi?
…
Sáng hôm sau Giang Tuấn tham gia buổi đấu thầu giành suất tổ chức sự kiện bãi biển, bên phía Hải Dương không đến, vậy nên Mộc Trà dễ dàng trúng thầu mà không cần phải dùng chút sức lực nào. Mọi chuyện suôn sẻ đến mức đáng ngờ, Triệu Gia Viễn ngấp nghé gói thầu này bao lâu nay lại đột nhiên bỏ cuộc. Chắc chắn là có vấn đề.
Buổi chiều Kiều Lệ từ Mộc Hoa trở về đã thấy trong phòng xuất hiện hai vali lớn, Giang Tuấn đang xử lý vài văn kiện trên bàn làm việc, anh không ngước lên nhìn, bảo cô thay quần áo để tới Tam Quang.
Lúc Kiều Lệ trong phòng tắm trở ra anh vẫn chưa làm xong việc, cô ngồi một bên nhàm chán liếc nhìn, mặt trời lặn được một lúc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478923/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.