Khi đó Diệp Vạn Thu còn đang ở rể, tiền bạc chẳng có, chỉ là một bác sĩ không danh tiếng ở tỉnh nhỏ nghèo nàn như Vân Chu. Lúc Trương Hạ và Giang Thừa được đưa vào bệnh viện, ông đã để ý tới cô bé gầy còm nhỏ xíu ngồi khóc trước cửa phòng cấp cứu. Y tá đã kể cho ông nghe cô bé ấy mồ côi, người anh duy nhất thì đã tắt thở. Lòng tham trỗi dậy, ông đã nghĩ ra kế hoạch cướp đôi giác mạc của cậu thiếu niên vừa mới chết, bắt cô bé tám tuổi ký vào giấy hiến tạng để lách luật và đối phó với ba vợ mình.
Sau đó ông đã nói với Giang Thừa đôi giác mạc đó là họ hàng của mình tình nguyện hiến tặng, ông ấy đã vui mừng tặng cho ông mảnh đất đắt đỏ và hỗ trợ xây dựng bệnh viện Hồng Hà, còn hậu tạ cho người họ hàng không có thật kia rất nhiều tiền vàng, nhưng tất cả đều đã rơi vào tay của ông, từ đó, Diệp gia phất lên như diều gặp gió. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại như thế, không ngờ có một ngày cô bé gầy ốm năm xưa đã đến tìm ông để trả thù. Đây chính là quả báo mà ông xứng đáng phải nhận.
Kiều Lệ lắng nghe Diệp Vạn Thu tường trình lại toàn bộ sự việc năm xưa, nắm tay siết chặt chiếc quần bò đến gãy cả móng. Cô không còn sức để mà khóc nữa, cũng không còn thời gian để chất vấn những chuyện đồi bại mà ông ta đã gây nên.
- Đứng lên đi, nơi ông nên quỳ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478833/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.