Hóa ra những toan tính mà cô nghĩ rằng sẽ vẹn cả đôi đường ấy đã bó buộc anh đến nghẹt thở như thế này! Cứ tưởng dứt nợ để người tìm duyên mới, nào ngờ… anh đau… cô đau, nỗi đau nối tiếp nhau ngày qua ngày đến mòn cũ và hõm sâu vào trái tim đã sớm tan nát.
Anh khóc, cô khóc! Trời không mưa nhưng sầu buồn ảm đạm, hoa cỏ lau trắng muốt vỗ vào nhau rì rào che lấp đi tiếng lòng của hai người đang thi nhau đổ vỡ. Con dao nhọn đã bị Kiều Lệ ném đi đâu chẳng rõ, cô vòng tay mình lên cổ anh, hôn lên vệt máu trên mi mắt anh rồi lại gục đầu lên vai anh, thổn thức sâu nặng.
- Giang Tuấn! Giang Tuấn!
Giang Tuấn ôm siết lấy cô, hôn lên chóp đầu nhỏ, nghẹn giọng đáp lời:
- Anh đây! Anh ở đây!
- Em sai rồi! Em đã sai rồi… Em không nên bỏ rơi anh...
Bàn tay đang run nhẹ nâng gương mặt gầy nhỏ của Kiều Lệ, anh nhìn cô, nhìn thấu nỗi đau phải gánh chịu trong nhiều ngày qua vẫn chưa thể dứt.
- Đúng thế! Em sai rồi, nhưng anh sai nhiều hơn em…
Ngày cô rời đi anh đã chẳng còn tâm trí để nghĩ đến điều gì, chỉ biết liều mạng đi tìm cô rồi từng phút từng giây sống trong vô vọng. Anh như một kẻ mất hồn, việc ăn uống đã trở nên thừa thãi, trước đây anh đã lường trước nếu không có cô anh sẽ tệ hại ra sao và rồi ngày đó đến anh còn tệ hơn những gì đã nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478823/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.