Ngô Hiểu cảm thấy bao nhiêu năm nay mình đã chiều chuộng đến vợ cũng hư luôn rồi, người ta chỉ nói vài câu đã đồng ý gả con gái, không có chính kiến gì cả.
- Mặc kệ em, anh vẫn nhất quyết không gả, con gái của Ngô Hiểu này không thể chịu khổ được.
- Tư tưởng của anh lạc hậu vừa thôi, anh không gả thì em gả, anh không đồng ý thì em dọn đồ đi với con, anh ở một mình đi.1
Cẩn Y trái lời không nể nang, Ngô Hiểu nhíu mày kéo vợ ngã xuống giường, môi nhếch lên, thở cũng ra khói.
- Ngô phu nhân thật to gan, cả chồng mình cũng muốn vượt mặt. Được thôi! Gả thì gả, nhưng gả rồi em phải đền đứa khác cho anh đấy.
Bàn tay Ngô Hiểu luồn vào váy tiến đến giữa hai chân Cẩn Y, tuổi đã hơn năm mươi nhưng tinh lực vẫn hết sức dồi dào. Cẩn Y ngửa cổ nhìn chồng, cười sảng khoái đáp trả:
- Anh tạo ra đứa khác được chắc, Ngô lão gia, anh triệt sản hai mươi mấy năm rồi.1
Sắc mặt Ngô Hiểu tối sầm, vội lật người Cẩn Y lại tiến vào từ đằng sau, hơi thở tỏa ra khí lạnh, ghé cạnh tai mềm, lạnh lùng thị uy:
- Làm cho chết em.
********
Tháng mười một khí trời se lạnh, gió thổi vi vu báo hiệu đã gần cuối đông, thời gian này nhà nào có con gái con trai đến tuổi thành gia lập thất đều bận rộn chuẩn bị sính lễ long trọng, mâm cao cỗ đầy để rước dâu đón rể, hai nhà Giang -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478801/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.