Chương trước
Chương sau
"Gọi hắn là tiểu tử thì sao?" Tiểu Lang có chút nghi hoặc, vì sao người này lại hoàn toàn khác ngày hôm qua, lúc ấy hắn cũng là vẻ mặt khinh thường nói đó là vận khí sao.

"Tiểu tử, lá gan của ngươi lớn quá đấy, ngươi có biết đây là ai hay không?" Người đệ tử kia chỉ vào Tiểu Lang mắng to, tỏ tõ hắn đứng bên phía Bộ Tranh.

Kỳ thật hắn đang không ngừng kêu khổ trong lòng, ngày hôm qua mình không nên lắm miệng với người ngoài, nếu cái tên không biết sống chết này nói tiếp, kéo mình vào thì phiền toái to.

Thực lực của Bộ Tranh đúng là yếu, nhưng thân phận của hắn đặt ở chỗ này, vô luận nói thế nào thì hắn cũng là đệ tử của Liễu Nhất Kiếm Liễu Nhất Kiếm, hơn nữa bối phận của Liễu Nhất Kiếm cực cao, toàn bộ đệ tử ở chỗ này đều phải gọi Bộ Tranh là sư thúc.

Mà tên Tiểu Lang này dám gọi Bộ Tranh là tiểu tử, đây là dĩ hạ phạm thượng, đủ để gán cho hắn cái tội bất kính với trưởng bối rồi.

"Vị huynh đài này, ý của ngươi là gì?" Thiên ca lập tức giữ chặt Tiểu Lang đang muốn lên tiếng, hắn nhận thấy chuyện này có vấn đề, mà vấn đề này có khả năng kéo mình theo vào.

"Không có ý gì, chỉ có điều là ngươi có biết người ngươi kêu là tiểu tử, sư thúc, đừng nóng giận, tiểu tử này ta lấy lại công bằng giúp ngài." Người đệ tử kia cúi người chào hỏi Bộ Tranh, sau đó kéo Tiểu Lang đi.

"..." Bộ Tranh nhìn mấy người rời đi rồi chẳng thèm để ý nữa, tiếp tục tìm vị trí, mà vào lúc này, những người bên cạnh nghe thấy hắn là sư thúc liền bắt đầu nghị luận sôi nổi hẳn lên.

Ở phía bên kia, sau khi Tiểu Lang bị người đệ tử kéo đến một khoảng cách nhất định thì nhịn không được giằng ra khỏi tay của người đệ tử kia, nói: "Lúc nãy ngươi vừa mới nói cái gì, sư thúc? Tiểu tử đó là sư thúc?"

"Nêu như ngươi muốn chết thì kêu lớn tiếng lên chút." Đệ tử kia lạnh lùng nói.

"Ta..." Tiểu Lang muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, bởi vì hắn khó có thể tin được, tiểu tử phế vật trong mắt hắn không ngờ lại là một vị sư thúc.

"Vị huynh đài này, đầu óc của huynh đệ ta không được tốt cho lắm, xin ngươi bớt giận, có thể chia sẻ cho chúng ta biết, người kia rốt cuộc là đệ tử của a?" Thiên ca đi ra đặt câu hỏi, mà câu hỏi này đã hỏi đúng trọng tâm.

Chỉ cần làm rõ Bộ Tranh là đệ tử của ai là có thể sáng tỏ hết thảy, bản thân mình có thể chọc vào hay không, chỉ cần nghe đáp án là hiểu ngay.

"Hắn là đệ tử của sư thúc công Liễu Nhất Kiếm, sư thúc công chính là đệ nhị cao thủ của môn phái, riêng điểm này thôi đã có thể cho ngươi chết nhiều lần rồi, hơn nữa môn quy của thần giáo chúng ta, dĩ hạ phạm thượng là đã có thể trục xuất ngươi ra khỏi thần giáo." Người đệ tử kia nói.

"..." Tiểu Lang trầm mặc, hiện tại hắn mới hiểu được tiểu tử mà mình gọi là ai.

"Điều này cũng trách ta ngày hôm qua chưa nói hết, nhưng các ngươi cũng phải đoán được chứ nhỉ, hắn lấy cảnh giới tứ mạch tiến vào tổng đàn, hậu trường có thể không mạnh sao? Quên đi, ta chẳng quản các ngươi nữa, dù sao ta chẳng có dính líu gì đến các ngươi mấy, có thể nói ngầm nói thực lực của hắn yếu nhưng đừng có nói trước mặt hắn, hơn nữa, vô luận là nơi nào cũng thế, không thể gọi hắn là tiểu tử, trừ phi ngươi ngang hàng phải vế với hắn." Đệ tử kia nói xong cũng liền rời đi.

Hắn không phải có ý tốt giúp hai người mà chẳng qua không muốn bản thân mình bị cuốn vào theo.

"Tiểu Lang, nhớ ta đã dặn gì ngươi không, nơi đây là tổng đàn, bất cứ người nào cũng có thể bóp chết chúng ta, bài học ngày hôm nay cho ngươi thấy rõ ràng rằng, có một số người mặc dù yếu ớt nhưng cũng không thể tùy tiện đắc tội." Thiên ca giáo huấn Tiểu Lang.

"Ta biết rồi, sau này ta sẽ nhẫn nhịn." Tiểu Lang thầm nghĩ trong lòng, một ngày nào nó mình nhất định phải giẫm tên tiểu tử kia xuống dưới chân, chẳng qua là ỷ vào quan hệ, hừ.

Kỳ thật trong lòng Thiên ca cũng có ý tưởng đồng dạng, hắn càng hy vọng hiện tại có thể gặp được Bộ Tranh, có thể giẫm nát Bộ Tranh dưới chân.

Mặc dù bình thường không thể động vào Bộ Tranh, nhưng nếu là ở luận võ trường thì không có vấn đề gì, bởi vì luận võ bất luận thân phận, chỉ cần đối phương đồng ý, mà nếu như gặp được trong thi vòng thi đấu chung kết, vậy thì cũng không cần lo lắng đến vấn đề đối phương có đồng ý hay không.

Bộ Tranh không biết đến chuyện xảy ra giữa mấy người Thiên ca, hắn tiếp tục quan sát trận đấu, tuy rằng hai ngày này hắn chưa từng đấu qua một trận, nhưng đã xem qua hơn một ngàn cuộc tranh tài, số lượng này cực kỳ đáng sợ, có thể giúp hắn từ tay mở trở thành cao thủ.

"Luận võ trường thứ chín, một một tám bảy chữ Kỷ Bộ Tranh, đối chiến, tám bảy bốn chữ Giáp Ngô Khấu Đức!"

"Luận võ trường thứ chín..."

Trọng tài trưởng lão của luận võ trường thứ chín kêu ba lượt, nếu như sau ba lượt mà còn chưa nghe thấy thì đó là tại ngươi, nhưng ngươi có thể không cần đến ba lượt rồi mới lên sân đấu, thời gian của ba lượt kêu đại khái khoảng ba mươi giây, đủ để cho ngươi ra sân, mà nếu như sau ba mươi giây mà còn chưa ra sân thì sẽ tính là bỏ cuộc.

Ở luyện võ trường chữ Giáp này, mặc dù là luận võ trường có chi phí xây dựng nhiều nhất mà quy mô lớn nhất, khoảng cách xa nhất là một cây số, tuy nhiên cũng đủ để ngươi ra sân đấu, nếu như ba mươi giây sau mà vẫn chưa ra thì không cần ra nữa.

Thời gian ba mươi giây là sau tiếng hô thứ ba thì người ta bắt đầu tính, cũng bởi vì như vậy, đối thủ Ngô Khấu Đức của Bộ Tranh đã tốn không giây để ra sân, bởi vì sau tiếng hô thứ nhất thì hắn đã thi triển thân pháp đi lên rồi.

Còn Bộ Tranh thì hơi chậm một chút, sau hơn mười giây mới đến, mà sau khi hắn lên sân đấu, nhìn thấy Ngô Khấu Đức thì trong lòng hắn có một loại xúc động muốn chạy tới bắt tay Ngô Đức Khấu.

"Chậm như vậy, thực lực của ngươi quá yếu a." Ngô Khấu Đức nói thẳng, điều này làm người ta cảm thấy hắn rất không lễ phép, bất quá người quen biết hắn thì đều biết hắn vốn là người như vậy, một người không biết lễ phép là gì.

"Tàm tạ, không tính quá yếu." Bộ Tranh cười cười, bộ dáng rất khiêm tốn.

"Nếu như người từ lục mạch bát trọng thiên trở xuống thì ta khuyên ngươi nhận thua đi, giữ lại sức lực để đối phó trận tiếp theo." Ngô Khấu Đức kiêu ngạo nói, tuy rằng hắn không cảm giác được thực lực cụ thể của Bộ Tranh, nhưng nhìn tốc độ đi lên chậm hơn mình đến mười giây của Bộ Tranh thì liền cho rằng Bộ Tranh yếu hơn mình nhiều lắm.

Hắn nào đâu biết rằng, Bộ Tranh luôn có thói quen căn giữa thời gian, như ba mươi giây này thì hắn tuyệt đối sẽ không tiến vào trước mười giây, đồng thời cũng sẽ không tiến vào sau mười giây cuối cùng, luôn tiến vào khoảng giữa thời gian, không cần làm chim đầu đan cũng như không để rớt lại phía sau.

"Quả thật cảnh giới của ta là dưới lục mạch bát trọng thiên, nhưng ta sẽ không nhận thua." Bộ Tranh lắc đầu nói.

"Ta muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa, lục mạch bát trọng thiên chẳng qua miễn cưỡng có thể đánh một trận với ta mà thôi, muốn trở thành đối thủ của ta thì phải là lục mạch cửu trọng thiên." Ngô Khấu Đức nói, đồng thời cũng nói ra thực lực của hắn, lục mạch cửu trọng thiên.

Quả nhiên vận may của Bộ Tranh đã chấm dứt, sau hai lần liên tục không chiến mà thắng, không ngờ lần này lại gặp phải địch nhân cường đại như thế, đệ tử ở nơi này, cao nhất cũng chỉ là lục mạch cửu trọng thiên mà thôi.

Một số người biết tới vận may của Bộ Tranh, vào lúc này cũng chỉ có thể cảm thán, Bộ Tranh xui vãi!

Nếu như để cho bọn họ chọn lựa, bọn họ thà rằng vận may trước đó không có, sau đó đối thủ phía sau đổi thành tương đối bình thường, tại thi đấu dự tuyển gặp phải kình địch chính là xui xẻo nhất, may mắn kiều gì cũng để bị cái đen đủi nhất này che lấp.

Hiện giờ, Đông Phương Như Mộng đang quan sát Bộ Tranh ở một nơi thầm nghĩ trong lòng, thần linh ơi, cái số của tiểu tử này sao lại nhấp nhô thế nhỉ, sau hai lần gặp may mắn thì lại gặp phải một lần đại bất hạnh.

Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên nhận thua đi, sau đó lại thắng một trận là được rồi, đối thủ phía sau không có khả năng lại mạnh như thế.

"Không sao cả, chúng ta chỉ luận võ luận bàn mà thôi, chẳng có quan hệ gì." Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói.

"Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?" Ngô Khấu Đức nhìn Bộ Tranh thản nhiên nói, hắn cũng không quá để ý việc phải đánh một hồi, nhưng không hy vọng đối thủ quá yếu, bởi vì như thế không thể biểu hiện được sự cường đại của hắn.

"Ta nghĩ kỹ rồi, nếu bây giờ ta nhận thua thì sẽ thua một trận, đánh thua, cũng là thua một trận, vậy vì sao lại không đánh chứ?" Bộ Tranh hỏi.

"..." Ngô Khấu Đức ngẩn ngơ, ngẫm nghĩ lời nói của Bộ Tranh, dù lời này nghe nó hợp lý, nhưng lại thấy nó không ổn chỗ nào ấy.

"Đến đây đi, để cho ta kiến thức một chút cao chiêu của lục mạch cửu trọng thiên." Bộ Tranh lấy hắc kiếm ra, nếu là luận võ thì dùng trận binh sẽ không có ý nghĩa gì, hơn nữa, hắn cảm thấy hiện tại hắc kiếm này thích hợp với mình hơn.

"Nếu ngươi đã muốn tìm chết thì chẳng lẽ ta lại không thành toàn cho ngươi sao? Ta sẽ dùng song quyền của ta, cho ngươi thấy được sức mạnh là cái gì." Song quyền của Ngô Khấu Đức gõ vào nhau, không ngờ lại có thể phát ra âm thanh trầm đục.

Tình huống này, càng làm cho người nhận biết Bộ Tranh cảm thấy hành động của hắn rất chi là ngu ngốc, đây quả thực chính là châu chấu đá xe, thực lực thua hẳn một cấp bậc.

Bất quá, không có bao nhiêu người đồng tình với Bộ Tranh mà ngược lại có chút hy vọng nhìn thấy Bộ Tranh bị đánh thành bộ dáng răng rơi đầy đất, dù sao Bộ Tranh hàng không đến nơi đây trở thành đệ tử của Liễu Nhất Kiếm, thành sư thúc của bọn họ, làm cho bọn họ có chút khó chịu.

Sự khó chịu này khiến cho bọn họ đều không muốn chào đón Bộ Tranh, mà nếu như Bộ Tranh bị xấu mặt thì bọn hắn sẽ chỉ đứng một bên vỗ tay chứ sẽ không giúp Bộ Tranh giải vây.

"Mời!" Bộ Tranh bắt chước người ta, đầu tiên chắp tay thi lễ.

"Ngươi trước đi, ta cho ngươi tấn công trước." Hai tay Ngô Khấu Đức đặt ở sau lưng, bộ dáng cực ngạo nghễ.

"Được!" Bộ Tranh từ trước đến nay đều rất dễ nói chuyện, nếu như người ta để hắn tấn công trước thì hắn nhất định sẽ tấn công trước, rút hắc kiếm ra, xuất chiêu...

Vào thời khắc này, Ngô Khấu Đức vẫn kiêu ngạo như cũ, cũng có chút khinh thường, nhưng rất nhanh diễn cảm trên khuôn mặt hắn đã biến thành kinh ngạc.

Không chỉ riêng Ngô Khấu Đức, những người vốn gai mắt Bộ Tranh đều lộ ra biểu tình kinh ngạc giống nhau, mà sự kinh ngạc của bọn hắn còn lớn hơn cả Ngô Khấu Đức, bởi vì bọn hắn biết được tình huống của Bộ Tranh, biết hắn một năm trước cảnh giới mới chỉ tứ mạch mà thôi.

Mà hiện tại đã có được cảnh giới lục mạch, đây là tốc độ tu luyện dạng gì a?

Hay cảnh giới tứ mạch lúc ấy của hắn là gì? Dường như tất cả mọi người đều nghe đồn đoán, chưa từng có người nhìn thấy qua hắn xuất thủ biểu hiện thực lực.

Ừm, nhất định là như vậy, những lời đồn đoán về thực lực của Bộ Tranh toàn là ba xàm ba láp...

Bộ Tranh dùng một phương thức gần như là thuấn di xuất hiện trước người Ngô Khấu Đức, đâm một kiếm tới, loại tốc độ này làm cho ánh mắt của Ngô Khấu Đức có chút không theo kịp, bất quá may mắn hắn dựa và kinh nghiệm và thực lực, lập tức lui về phía sau vài bước.

Bộ Tranh lại không hề vì Ngô Khấu Đức thối lui mà đình chỉ, chân giẫm lên không trung, sau đó lao về phía trước, lại đâm ra một kiếm.

Ngô Khấu Đức tiếp tục lui, mà Bộ Tranh tiếp tục tiến.

Lúc này Ngô Khấu Đức không thể lui nữa, bởi vì lui tiếp sẽ ra khỏi luận võ trường, hiện tại có thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung cảm nghĩ trong lòng của hắn, hắn đâu thể nào ngờ, Bộ Tranh vừa bắt đầu đã có thể lấn áp hắn.

Bản thân mình dường như đã quá khinh địch rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.