Chương trước
Chương sau
Liễu Nhất Kiếm đích thật có suy tính của riêng ông ta, nhưng lời nói của ông cũng là sự thật, đó chính là vì để Bộ Tranh có thể tiếp tục học tập đúc kiếm thuật.

Mà nếu ông ta muốn Bộ Tranh có thể tiếp tục lưu lại nơi này học đúc kiếm thì ông ta nhất định phải giấu diếm chuyện Bộ Tranh lĩnh ngộ chân khí, nếu như để người khác biết được chuyện Bộ Tranh bằng vào cảnh giới ngũ mạch đã lĩnh ngộ chân khí thì Bộ Tranh không có khả năng ở lại chỗ này.

Không chỉ thần giáo sẽ không cho phép ông lãng phí một nhân tài như vậy, nếu như truyền ra thì sẽ có rất nhiều người của thế lực khác chủ động tìm đến Bộ Tranh, mượn sức Bộ Tranh, thậm chí sẽ có người giống như ông, cưỡng ép mang Bộ Tranh đi thu làm đồ đệ của mình.

Cũng bởi vì ông đã làm qua rồi cho nên ông hiểu rất rõ cái tâm trạng đó.

Bởi vậy, ông nhất định phải giấu diếm chuyện này, không cho bất cứ kẻ nào biết, đồng thời nhanh chóng đề cao tu vi của Bộ Tranh, đến lúc đó sẽ không có ai biết chuyện hắn vừa tiến nhập cảnh giới ngũ mạch đã có thể tu luyện ra chân khí, coi như Bộ Tranh tự mình nói ra thì khi đó phỏng chừng cũng không có ai tin.

Vì thế, ông quyết định phải đi tìm một vài thiên tài địa bảo cho Bộ Tranh, giúp Bộ Tranh có thể đề cao tu vi càng nhanh hơn, vì đúc kiếm thuật, ông ta có thể bất chấp tất cả, bởi vậy, chuyện này thoạt nhìn hơi có chút điên cuồng nhưng người quen biết ông ta đều sẽ cảm thấy vô cùng bình thường.

Cơ hồ mọi bằng hữu của Liễu Nhất Kiếm đều biết, vì đúc kiếm thuật, cho dù là chuyện tình hoang đường cỡ nào ông ta cũng dám làm.

Trên thực tế, chuyện Bộ Tranh có thể đề cao tu vi với tốc độ cực nhanh cũng sẽ khiến cho người khác chú ý, nhưng đem ra so sánh thì chuyện này không đáng gì, cho dù là thần giáo cũng sẽ không cảm thấy quá ngạc nhiên, cũng sẽ không vì Bộ Tranh mà nảy sinh tranh chấp với Liễu Nhất Kiếm.

Đối với những ý nghĩ này của Liễu Nhất Kiếm thì Bộ Tranh hoàn toàn không hề biết, giờ này hắn chỉ biết nhìn vào đan phương của chân nguyên đan, những thủ pháp ghi bên trong hắn đều nhận biết, nếu biết được phối phương nữa là có thể tìm tài liệu để luyện chế.

Chỉ có điều là Bộ Tranh xem không hiểu phối phương, nếu như hỏi Liễu Nhất Kiếm, có lẽ ông ta sẽ giảng giải, nhưng Bộ Tranh cảm thấy được cũng không cần phải hỏi sớm như vậy, dù gì cũng không có tài liệu.

Mà thực tế, đến lúc đó trực tiếp cầm đan phương ra tiệm thuốc tìm mua tài liệu, chẳng phải sẽ biết phối phương là gì sao, cái vấn đề này chẳng cần phải đi hỏi ai cả.

Bởi vậy, Bộ Tranh không vội, tuyệt không sốt ruột, nhưng hắn vẫn rất nhanh biết được phối liệu là gì, hơn nữa ngay cả tỉ lệ phần trăm hắn cũng tính ra luôn, hắn vốn có kỹ năng ở phương diện này. Bất quá lần này dường như trở nên càng thêm rõ ràng, hơn nữa trước kia cũng không phải loại đan dược đã luyện chế qua như này, đan dược được luyện chế qua sẽ bị biến đổi hương vị lẫn dược tính, rất khó phân biệt.

Nhưng hiện tại thì không biết vì sao Bộ Tranh lại có thể phân biệt ra được, cũng có khả năng là do hắn nếm qua nhiều đan dược rồi cho nên tìm được một vài quy luật biến hóa trong đó, có thể suy ngược ra tài liệu ban đầu,

Đương nhiên, biết được phối liệu cũng chỉ thành công một nửa mà thôi, cũng không phải thật sự thành công. Bởi vì Bộ Tranh còn cần phải tính toán dược lượng bỏ vào trong lò đan là bao nhiêu, đồng thồi cũng phải tính toán ra phân lượng ban đầu bỏ vào trong lò đan.

Thêm một điều nữa là có một số tài liệu hắn chưa từng nếm qua cũng như không biết tên, nếu để hắn dùng miệng nhận biết thì phỏng chừng phải nếm không ít thuốc. Biện pháp đơn giản nhất chính là nhờ người ta đọc dùm đan phương.

Không còn cách nào khác, đây là biện pháp đơn giản nhất, các biện pháp khác đều chỉ dùng đến khi vạn bất đắc dĩ, hiện tại Bộ Tranh cũng không phải không tới nông nỗi vạn bất đắc dĩ, với lại phối phương của chân nguyên đan cũng có rất nhiều người biết.

Sau khi tu luyện một hồi, Bộ Tranh tiếp tục luyện tập đúc kiếm thuật, đã đã là một thói quen của hắn, hơn nữa hiện tại hắn cảm thấy rất hứng thú với đúc kiếm thuật, đang rất chờ mong đúc ra thanh kiếm kia.

Đối với chuyện này, Liễu Nhất Kiếm âm thầm cao hứng trong lòng, ông cho rằng mình đã nuôi cấy được niềm hứng thú đúc kiếm cho Bộ Tranh, khiến Bộ Tranh cố gắng học tập đúc kiếm thuật mà không cần đến sự thúc giục của ông, chính vì vậy mà ông càng gắng sức tìm các loại thiên tài địa bảo cho Bộ Tranh, thần đan thần được, yêu đan của yêu thú cấp cao gì cũng có cả.

Thời gian một tháng qua đi, Bộ Tranh dựa vào tư nguyên dồi dào đề cao tu vi từ ngũ mạch nhất trọng thiên lên ngũ mạch tứ trọng thiên, quả thực loại tốc độ này là không thể tin nổi, ngay cả Liễu Nhất Kiếm cũng còn cảm thấy hơi hoang đường nữa là đằng khác, nhưng ngẫm lại những trả giá của bản thân trong một tháng quá thì cũng cảm thấy hợp lý thôi.

Tuy nhiên, sự hợp lý này chỉ là cảm nhận của riêng ông mà thôi, trong vòng một tháng có thể tăng một lèo ba trọng thiên, dù cho là bắt đầu từ ngũ mạch nhất trọng thiên nhưng đây cũng là chuyện không thể tin nổi rồi, đổi thành một địa phương khác cũng sẽ gây ra một sự chấn động không nhỏ chứ chẳng riêng gì nơi này.

Bất quá, Bộ Tranh trái lại không quan tâm vấn đề này lắm, bây giờ hắn đặt toàn bộ chú ý của mình vào thanh kiếm kia, hiện tại đã tiến vào công đoạn cuối cùng, chỉ cần hoàn thành một khâu cuối cùng nữa là có thể hoàn thành thanh kiếm này, đây là công sức đằng đẵng bảy ngày của hắn từ tài liệu rèn ra kiếm phôi cho đến bộ dáng hiện giờ.

Đương nhiên, dù cho thanh kiếm này là một sản phẩm thất bại cũng không hề gì, số tài liệu ở nơi này đủ để làm ra rất nhiều thanh kiếm như thế này, cái thiếu chỉ là người đúc kiếm mà thôi.

"Không biết tiểu tử này có thành không hay không, nếu như thành công thì hắn có thể tự hào rồi, trong thời gian bốn tháng có thể học tập đúc kiếm thuật đến trình độ này, thiên phú như thế không học đúc kiếm thuật quả thật quá lãng phí, cho nên, ta không làm sai!"

Liễu Nhất Kiếm ở bên ngoài thì thầm nói, trong lúc quan sát Bộ Tranh, ông còn thuận tiện tìm cho mình một lý do đường đường chính chính để che giấu chuyện mình chôn vùi thiên phú tu luyện của Bộ Tranh.

Bởi vì sự giấu giếm của mình mà có thể sẽ làm thiên hạ này mất đi một kỳ tài võ học, nhưng cũng chính vì vậy mà thiên hạ này sẽ có thêm một kỳ tài đúc kiếm, đem ra so sánh thì ông sẽ không ngần ngại lựa chọn người thứ hai.

Vào giờ khắc này, đột nhiên Liễu Nhất Kiếm như thấy quang hoa lóe lên, cũng không biết là loại quang hoa gì, nó giống như ánh sáng mặt trời, cũng có thể là phản quang của ánh sáng mặt trời chiến vào tuyết sơn, dù sao cũng chỉ là chợt lóe lên, khiến người ta không thể xác định nó là cái gì.

"A a a... Ta thành công rồi!"

Ngay lúc đó, thanh âm của Bộ Tranh vang lên bên trong, mới đầu hắn chỉ toàn a a a, nhưng sau đó từ trong thanh âm của hắn, Liễu Nhất Kiếm nghe ra được một sự vui sướng và hưng phấn.

Thân hình Liễu Nhất Kiếm lóe lên, xuất hiện trước mặt Bộ Tranh, nhìn vào thanh kiếm trong tay Bộ Tranh, ông cũng không lập tức đoạt lấy, đây cũng là một loại biểu hiện tôn trọng của ông với Bộ Tranh, ông hy vọng Bộ Tranh sẽ tự tay đưa cho ông nhìn.

"Muốn xem hả?" Bộ Tranh nhìn Liễu Nhất Kiếm cười hỏi, nụ cười này tương đối hèn mọn, cũng không biết có phải học từ Liễu Nhất Kiếm hay không hoặc là tùy từng người mà sẽ có một kiểu cười.

"Ừm." Liễu Nhất Kiếm gật gật đầu.

"Xin ta đi." Bộ Tranh tiếp tục cù nhây.

"Ngươi muốn chết phỏng?" Liễu Nhất Kiếm hỏi.

"Được rồi được rồi, nói giỡn thôi mà, cho lão nhìn này, bất quá ta nói trước, đồ gì ta đúc tạo ra đều là của ta, lão đừng có cái ý tưởng xấu gì đó." Bộ Tranh cười nói.

Hắn đã sớm ước định với Liễu Nhất Kiếm, đồ do hắn đúc tạo ra đều thuộc quyền sử dụng của Bộ Tranh, nói rõ ra chính là Bộ Tranh dùng nơi ở, công cụ và tài liệu của Liễu Nhất Kiếm nhưng toàn bộ đồ vật đúc tạo ra đều thuộc về Bộ Tranh.

Chỉ cần là đồ vật do Bộ Tranh tự mình làm ra thì đều là của hắn, điều này cũng làm cho Bộ Tranh cảm thấy mình hẳn nên làm thêm mấy thanh kiếm nữa, một thanh chủ hỏa, một thanh chủ thủy, một thanh chủ kim...

"Yên tâm đi, tuy rằng thanh kiếm này của ngươi rất hoàn mỹ, nhưng dù sao cấp bậc vẫn hơi thấp, so với đồ ta đúc còn kém quá xa." Liễu Nhất Kiếm vừa quan sát thanh kiếm kia vừa nói.

Hoàn mỹ nói ở đây chỉ mang tính tương đối thôi, nó hoàn mỹ khi đối chiếu với tài liệu dùng để làm ra nó, nhưng hoàn mỹ thì không có nghĩa là cường đại, nó chỉ hoàn mỹ ở một mặt thôi, không phải là hoàn mỹ ở mọi mặt.

"Ta chỉ cần vậy thôi." Bộ Tranh nói.

"Trước mắt mà nói, binh khí này đích thật đủ cho ngươi dùng rồi, nhưng nếu ngươi tiếp tục tu luyện lên cao nữa thì sẽ không còn đủ nữa, cái ngươi phải học còn có rất nhiều, đừng tạo ra thành kiếm như vậy nữa, từ hôm nay trở đi, ta bắt đầu dạy người thủ pháp đúc kiếm cao cấp hơn." Liễu Nhất Kiếm nói.

Hiện tại, Bộ Tranh có thể xem như đã hoàn thành xong giai đoạn học tập cơ sở, kế tiếp chính là giai đoạn học tập tiến cấp nhằm trui rèn nền tảng cơ sở, vốn Liễu Nhất Kiếm định chờ Bộ Tranh học xong giai đoạn chuyển tiếp này đã mới cho hắn bắt đầu học các thủ pháp cao cấp hơn.

Bộ Tranh có thể sử dụng những thủ pháp đơn giản nhất làm ra một thanh binh khí hoàn mỹ như vậy, không biết sau khi học được những thủ pháp cấp cao sẽ còn mang lại sự kinh hỉ gì nữa, đây là sự chờ mong của Liễu Nhất Kiếm đối với Bộ Tranh.

Mà sau khi Bộ Tranh bắt đầu học tập những thủ pháp cấp cao, không thể không nói, Liễu Nhất Kiếm này vẫn rất có bản lĩnh, có thể chỉ dạy cực kỳ nhiều thứ, học đằng đẵng suốt ba tháng mới học xong những thủ pháp kia.

Kỳ thật, số lượng thủ pháp cấp cao ít hơn số lượng thủ pháp cơ sở rất nhiều, nếu không Bộ Tranh còn phải học lâu nữa.

Với lại, đối với Bộ Tranh thì ba tháng là một thời gian dài, nhưng đối với Liễu Nhất Kiếm thì hoàn toàn khác, ông cảm thấy thiên phú của tiểu tử này cũng quá cao đi, vẻn vẹn ba tháng thôi mã đã học hết vốn liếng vài chục năm của ông ta, hiện tại cái thiếu chỉ là hỏa hầu mà thôi.

Hỏa hầu này là chuyện của bản thân mỗi người, sư phụ dẫn tới cửa, kế tiếp phải nhìn vào hắn.

Mà thời gian ba tháng này, Bộ Tranh cũng từ tứ trọng thiên tăng lên thất trọng thiên, tốc độ này cũng trở nên bình thường, một tháng mới tăng một trọng thiên.

Vì sao lại cảm thấy đây là tốc độ bình thường chứ?

Khi Liễu Nhất Kiếm nhìn thấy tu vi của Bộ Tranh, trong lòng rất cảm thán, một tháng một trọng thiên, nhất là sau ngũ mạch ngũ trọng thiên, hơn nữa đại bộ phận thời gian đều gianh cho việc học tập đúc kiếm thuật, không có nhiều thiên tài địa bảo chống đỡ, tốc độ này tuyệt sẽ không bình thường chút nào.

Bất quá, Liễu Nhất Kiếm cũng yên tâm rồi, hiện tại cho dù Bộ Tranh bị người khác phát hiện ra chân khí cũng sẽ không có vấn đề gì vì dù gì hắn cũng đã có cảnh giới ngũ mạch thất trọng thiên, một vài thiên tài trong thần giáo cũng có thể làm được, khi ấy ông ta còn sớm hơn rất nhiều.

Mà Liễu Nhất Kiếm cũng thực hiện lời hứa của ông, dạy cho Bộ Tranh một chiêu trận pháp vũ kỹ, đây là chiêu trận pháp vũ kỹ đầu tiên Bộ Tranh học được, chiêu này tên là -

Kiếm trận, kiếm ảnh thuật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.