Chương trước
Chương sau
“Có tiền là có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng!” Bộ Tranh đem bốn vạn kim phiếu kia đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần, mới cất vào trong người giấu kỹ, cái vẻ mặt hài lòng khi đó giống như kim phiếu có thể truyền cho hắn ấm áp thật vậy.

Không sai, chính là ấm áp, nếu như mặc quần áo làm từ kim phiếu, coi như là mỏng như quần áo mùa hè, Bộ Tranh cũng có thể cảm thấy ấm áp giữa ngày tuyết rơi.

“Hiện tại ngươi có thể đi khỏi nơi này rồi.” Tống Minh Kiệt nhìn Bộ Tranh, có chút không nhịn được nói, hơn nữa, trong giọng nói mang theo một tia khinh bỉ.

“Được được, ngươi nói cái gì đều được, ngươi là đại gia.” Bộ Tranh lập tức gật đầu, người ta cho hắn bốn vạn kim phiếu, hắn sẽ đem người ta cung kính, yêu cầu gì hắn cũng sẽ đáp ứng.

Chẳng qua là, Bộ Tranh không có lập tức rời đi, bởi vì…

“Bất quá, chờ ta luyện xong đan dược lần này đã, thế nào?”

Đan dược của Bộ Tranh lập tức sẽ xuất lò, hắn dĩ nhiên không thể lập tức rời đi, nếu không liền lãng phí lò đan dược này.

“Nghe nói ngươi đang ở đây luyện chế chân khí đan, ngươi thật có thể à?” Tống Minh Kiệt lúc này có chút tò mò, bởi vì theo như tình báo, Bộ Tranh hẳn là luyện chế chân khí đan, chẳng qua hắn cũng không quá tin tưởng Bộ Tranh luyện được, mặc dù chân khí đan tương đối đơn giản nhưng hắn vẫn không tin Bộ Tranh luyện được.

“Đương nhiên có thể, ta biết luyện chế chân khí đan.” Bộ Tranh gật đầu nói.

“Cái lò đan này chính là chân khí đan?” Tống Minh Kiệt nhìn đan lô nói.

“Không phải!” Bộ Tranh lắc đầu, đây không phải là hắn đang nói láo, cái này không cần thiết phải nói láo, có thể lập tức bị vạch trần, hắn luyện chế đan lô này không phải là chân khí đan, mà là một loại đan dược khác, đan dược có tác dụng đặc thù.

Xem ra lời đồn đại là giả, chẳng lẽ Tần Sương làm ra một loại biểu hiện? Muốn làm cho người ta cảm thấy Bộ Tranh biết luyện chế chân khí đan. Sau đó tiến cử Bộ Tranh vào Tần gia, sẽ không có người phản đối.

Ừ, nhất định là vậy, ta thật sự là quá thông minh, cái này cũng có thể đoán ra được!!

Tống Minh Kiệt sau khi suy nghĩ, thuận tiện tự sướng khoe khoang một chút, hoặc là nói khoe khoang trong tư tưởng…

“Đây là đan dược gì?” Tống Minh Kiệt hỏi.

“Không thể nói cho ngươi biết, đây là bí mật.” Bộ Tranh lắc đầu nói.

“Là không thể hay là không dám, sợ nói ra bị người nhạo báng?” Tống Minh Kiệt tiếp tục hỏi.

“Cũng như nhau, dù sao cũng không thể nói cho các ngươi biết, được rồi, đan dược ra lò!” lúc Bộ Tranh nói chuyện, đan dược vừa lúc ra lò. Hắn liền chuẩn bị thu đan.

“Chậm đã, cho chúng ta biết một chút, ngươi rốt cuộc luyện chế đan dược gì?” Tống Minh Kiệt đưa tay ngăn trở Bộ Tranh thu đan, mà lúc này, vừa vặn là lúc Bộ Tranh mở lò luyện đan ra, bọn họ có thể nhìn thấy đồ vậy bên trong.

Mặc dù nói đan dược xuất lô có nhiệt độ, nhưng đối với những võ giả như bọn hắn thì không coi vào đâu, trực tiếp dùng chân khí bao quanh đan dược, đem đan dược bay trên không “lấy ra”

Tống Minh Kiệt đưa đan dược lại gần mũi ngửi ngửi, có chút cười nhẹ nói: “Đây chính là đan dược ngươi luyện chế ra? Tại sao lại đen thui, hơn nữa cảm thấy mùi cũng không có gì đặc biệt, là phế phầm có phải hay không?”

“Đan dược này vốn chính là đen thui, như vậy mới bình thường.” Bộ Tranh thật tình nói, cũng có chút bận tâm nhìn đan dược trong tay Tống Minh Kiệt.

“Ha ha, kiếm cớ, được rồi, phế đan này cho ngươi.” Tống Minh Kiệt cảm thấy Bộ Tranh là con vịt chết mạnh miệng, tiện tay đem đan dược kia ném qua.

Bộ Tranh đang nhìn động tác của Tống Minh Kiệt, liền lập tức nhảy qua, cẩn thận bắt lấy, nhìn một chút tựa như bảo bối, xoa xoa cái trán dường như không có mồ hôi.

“Cắt, giả bộ làm gì, dọn đồ đạc nhanh lên một chút.” Tống Minh Kiệt nói, hắn cảm thấy Bộ Tranh cũng quá khoa trương, coi như là thật cũng không cần phải khẩn trương như vậy.

Đây chính là diễn trò thái quá…!!

“Ừ!” Bộ Tranh gật đầu, đem đan dược lấy đi, lò luyện đan lưu lại, cái này không phải của hắn, hắn chẳng qua là đem đồ của mình lấy đi, sau đó liền gọi Vượng Tài.

Vượng Tài sau khi nghe Bộ Tranh gọi, liền cắn lên Tiểu Bạch một cái, dựng đứng thân mình lên, Tiểu Bạch trên không trung đảo lộn một chút, vừa lúc rơi vào ba lô phía sau Vượng Tài, động tác này nó rất là thuần thục, bởi vì nó làm qua không biết bao nhiêu lần.

“Gâu gâu!” Vượng Tài đuổi theo bước chân của Bộ Tranh, đổi tới đổi lui đi theo Bộ Tranh.

Nhìn Bộ Tranh mang theo Vượng Tài đi, đám người Tống Minh Kiệt trầm mặc một hồi, bọn họ tựa hồ cũng không nghĩ rằng chuyện này lại có thể giải quyết như vậy, giải quyết đơn giản như vậy, mặc dù bọn họ vốn không cảm thấy phiền toái, nhưng không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.

Chẳng qua là bọn họ lại đau lòng, đau lòng vì một vạn lượng vàng của mình, đây cũng là mười tháng tiền tiêu vặt mới gom góp được, dĩ nhiên, thu nhập của bọn họ vượt qua số tiền kia, cho nên, mặc dù đau lòng, cũng không phải rất để ý.

Đối với bọn hắn, nhanh chóng giải quyết chuyện này mới là tốt nhất, không để cho Tần Sương nhận thấy cái gì, còn có quan trọng nhất là, còn có thể thể hiện ra bản thân vì nàng mà trả giá chừng nào.

Chuyện này, bọn họ sẽ đi nói cho Tần Sương, bởi vì bọn họ cảm thấy, nam nhân lấy tiền rời đi như Bộ Tranh nhất định sẽ bị nàng phỉ nhổ, làm cho nàng hận Bộ Tranh, đồng thời cũng nhân cơ hội an ủi nàng, đây quả thực là một công đôi việc.

Có lẽ bọn họ cam tâm trả tiền, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì vậy!!

Bộ Tranh cũng không biết đám người hắn nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy mình sau khi thu tiền, chính mình nên nghe lời bọn hắn. bọn hắn bảo mình rời đi, mình liền rời đi, vừa lúc đang muốn ra ngoài một chút, còn chưa kịp tham quan bên ngoài.

Bộ Tranh dưới con mắt của một số người, ra khỏi Tần gia, mà những người đó sau khi nhìn Bộ Tranh đi ra ngoài, liền trở về thông báo cho chủ nhân bọn họ.

“Đại ca, khách điếm Thiên Long đi đường nào?” Bộ Tranh đi tới thành đông, hỏi người đi đường một chút.

Khách điếm Thiên Long, chính là khách điếm chú cháu Lưu gia ở, Bộ Tranh cũng thiếu chút nữa quên mất bọn họ, hiện tại vừa lúc đi ra ngoài tìm bọn hắn một chút, nói cảm ơn, tặng lễ. nghe nói chân khí đan chính là lễ vật tốt nhất, vậy cũng không cần chuẩn bị lễ vật khác.

“Khách điếm Thiên Long à, ngươi dọc theo con đường này, đi qua ba lộ khẩu, sau đó quẹo trái…sau đó, ngươi sẽ thấy khách điếm Thiên Long rất rõ ràng!” người chỉ đường cho Bộ Tranh chỉ đường nói.

“Cám ơn đại ca!”

Bộ Tranh căn cứ vào chỉ dẫn của người đi đường tiêu sái bước đi, quả nhiên một lúc sau thấy được khách điếm Thiên Long, cái khách điếm Thiên Long này chiếm diện tích rất lớn, lớn vô cùng.

Khách điếm Thiên Long cũng không có cái gì đặc biệt cao, cho nên trên cơ bản là chiếm diện tích lớn mới có thể dung nạp nhiều khách nhân như vậy, đó cũng là kiểu kiến trúc thường gặp trong thiên hạ, không phải ai cũng thích nhà cao tầng, dù sao đất còn rất nhiều, rất nhiều.

Bất quá cũng không phải nói cái thế giới này không có năng lực xây nhà cao tầng, nghe nói một số thảnh thị có phong cách là xây nhà cao tầng, bọn họ ở tầng cao khó có thể tưởng tượng được, có một tòa thành thị chính là một cái nhà cao tầng, tất cả mọi người đều ở trong nhà cao tầng đó.

Lợi dụng kĩ thuật trận pháp, rất dễ dàng có thể thành lập kiến trúc nhà cao tầng, mà đồng thời, trong tầng lầu, còn có thể lợi dụng trận pháp truyền tống người, có thể làm cho người ta đến bất kỳ tầng nào.

Bất quá, nói như vậy, võ giả cũng thích chính mình leo lên tầng, bình thường ở ngoài nhà tầng, sẽ có một nơi đặc biệt cho võ giả leo lên cho tiện, mỗi tầng đều có điểm dừng chân, đều có cửa, chỉ cần có chút khinh công là có thể đi tới.

Trở lại chuyện chính, ở trong thành thị này, mặc dù cũng có loại nhà cao tầng này, nhưng căn bản cũng là kiến trúc tháp, có rất ít người ở, làm khách điếm, thật ra cũng không phiền phức như vậy, chủ yếu là nếu như vậy, tiểu nhị phải thuê rất nhiều, muốn phục vụ khách nhân lại phải đi lên đi xuống.

Khách điếm Thiên Long vẫn có dấu hiệu rất rõ ràng, hai con Phi Long ở trên đỉnh mặt tiền, từ trên xuống dưới quấn quanh xuống, điều này cũng tại thành một đặc điểm của khách điếm Thiên Long, cái này chính là rõ ràng nhất.

Bộ Tranh bước nhanh về phía mặt tiền khách điếm, cùng đại đa số khách điếm giống nhau, bình thường nơi này chính là một quán cơm, không chỉ tiếp khách trọ, còn tiếp khách đi đường.

“Khách quan, là ở trọ hay là ăn cơm?” Bộ Tranh mới đi tới cửa, thì có tiểu nhị đến nghênh đón.

“Tìm người, giúp ta tìm xem Lưu Bác Hỉ, Lưu Vĩnh Hạo xem bọn họ ở phòng nào.” Bộ Tranh lập tức nói, mặc dù nghe thấy mùi đồ ăn bên trong rất thơm, để cho hắn rất là khó chịu, muốn lập tức đi ăn, nhưng chỗ như thế hắn không ăn nổi a, hắn ăn nhiều lắm.

“Cái này ta không rõ ràng lắm, ta dẫn ngươi đi tìm chưởng quỹ.” Tiểu nhị kia lập tức nói, nụ cười như cũ, làm cho người ta rất thoải mái.

Chuyện tìm người, nhất định là phải tìm chưởng quỹ, bọn họ mới là người quản lý danh sách khách trong khách điếm, đây là chuyện rất bình thường, chẳng qua chưởng quỹ của khách điếm Thiên Long tựa hồ có chút đặc thù.

Chưởng quỹ này là một nữ nhân, hơn nữa còn là một chưởng quỹ vô cùng xinh đẹp động lòng người, ánh mắt kia thoáng nhìn, có thể làm cho xương đùi một vài nam nhân như nhũn ra, phải tìm một chỗ ngồi mới được.

Chưởng quỹ này ở Linh đô cũng là một nữ chưởng quỹ nổi tiếng, họ Văn, mọi người chỉ biết gọi nàng là Văn chưởng quỹ hoặc là Văn lão bản, lão bản nương và vân vân. Tên của nàng là gì, đại đa số người cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng không sao cả, tên chỉ là một danh hiệu mà thôi.
(Ta đoán nàng tên Văn Mai Hương, khà khà)

“Công tử đến tìm người à, là bọn Lưu lão bản sao, không biết quan hệ của công tử với bọn họ như thế nào?” thanh âm lão bản nương rất là êm dịu, trong sự êm dịu này còn mang theo một chút kiều mị, cảm giác hỗn hợp này làm cho người ta có loại cảm giác muốn ngừng mà không được.

“Chúng ta coi như là quen biết, bọn họ dẫn ta tới nơi này, ta hiện tại muốn tặng chút lễ vật cho bọn hắn.” Bộ Tranh nói.

“Hóa ra là như vậy, không biết quý tánh đại danh của công tử là gì?” lão bản nương hỏi.

“Ta hả, quý tánh Bộ, đại danh là Tranh, Bộ Tranh!” Bộ Tranh nói.

“…” Lão bản nương ngẩn ngơ, nàng tựa hồ chưa từng nghe ai trả lời như vậy, “Ha ha, công tử thật là thích nói đùa, được rồi, ta giúp ngươi báo cho họ một chút.”

Lão bản nương cũng không để Bộ Tranh tiến vào, cũng không tiết lộ thúc cháu Lưu gia ngụ ở chỗ nào, bởi vì những điều này là bí mật của khách, nàng mở khách điếm, biết có những người không thích bị quấy rầy, nàng có thể hỗ trợ thông báo, nhưng muốn gặp mặt, hay gặp mặt thế nào cũng là chuyện của khách nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.