Chương trước
Chương sau
“Tần Sương tỷ, tỷ mời bao nhiêu người, bọn người Lâm Lâm cũng mời à?” Tống Lục Châu đi theo Tần Sương hỏi.

“Không, đây là thọ yến của cha ta, là khách của ông ấy.” Tần Sương lắc đầu, lần này nàng không có mời ai, cũng không phải cho gia chủ Tần gia thể diện, chẳng qua là nàng cảm thấy không muốn mời người nào, hơn nữa, lần này là yến hội của cha nàng.

Nếu như muồn mời cũng là cha nàng mời, nàng không cần.

Dĩ nhiên, điều này cũng nói rõ một mặt, nhân duyên của Tần Sương cũng không tốt lắm, cái này không biết là do tính cách nàng, hay là do cái gì khác.

“Cho dù là vậy, tỷ cũng nên nói với chúng ta một chút, nếu không phải ca ca muội muốn tới nơi này gặp tỷ, chúng ta cũng sẽ không biết có chuyện này.” Tống Lục Châu có chút oán giận nói.

“Ta sợ làm phiền các ngươi, không được tốt lắm” Tần Sương khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói.

“Có gì mà phiền chứ, chúng ta là bằng hữu mà” Tống Lục Châu lập tức nói tiếp, cũng kéo tay Tần Sương.

Tần Sương lập tức rút tay về, nhưng bị Tống Lục Châu kéo lại, nhất thời cũng không có cách nào, đành đi theo Tống Lục Châu, bất quá rất nhanh nàng liền có cách, nhân cơ hội có việc, bỏ tay Tống Lục Châu ra, nàng vẫn không có thói quen nắm tay, kể cả là với một cô gái.

“Tống Lục Châu!” Một thiếu nữ trong yến tiệc thấy Tống Lục Châu lập tức hô, mà theo sau thiếu nữ này còn có mấy thiếu nữ nữa đi theo.

Những thiếu nữ này mặc dù quần áo bất đồng, gia thế bất đồng, nhưng đều là thiếu nữ thanh xuân động lòng người. Mỗi một người xuất hiện cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mà các nàng xuất hiện cùng một lúc, có thể nghĩ được oanh động đến mức nào.

“A, sao các ngươi cũng tới?” Tống Lục Châu ngẩn ngơ hỏi.

“Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi quan tâm Tần Sương à, chúng ta cũng là bằng hữu của Tần Sương. Ngươi muốn ăn mảnh, thật đáng xấu hổ.” Thiếu nữ lúc nãy phát ra tiếng kêu nói.

“Các ngươi cũng tới à” Lúc này Tần Sương đi tới trước mặt mấy thiếu nữ, những người này là bạn của nàng, mặc dù không thân lắm, nhưng nhất thời xuất hiện nhiều như vậy, phân lượng cũng không nhỏ.

“Dĩ nhiên, Tần Sương ngươi cũng quá không có suy nghĩ, chuyện lớn như vậy cũng không bảo chúng ta, may là chúng ta cũng có chút nhân thủ thu thập thông tin, hơn nữa cũng cùng chia sẻ tin tức, không giống như ai đó, chỉ nghĩ độc chiếm ngươi.” Người thiếu nữ kia nói.

“Ta không có, ta tưởng đám các ngươi cũng biết, các ngươi cũng đến đó thôi.” Tống Lục Châu cười nói.

“Ngươi vô sỉ vậy à, chúng ta cũng biết, ngươi muốn tạo cơ hội cho ca ca của ngươi, cho nên khuê mật như chúng ta cũng cách ly.” Cô gái kia dùng giọng mũi khinh bỉ nói.

“Ta nào có chế tạo cơ hội cho ca ta. Là bản thân huynh ấy muốn theo đuổi Tần Sương, ta cũng không có cách nào, ta cũng đã nói huynh ấy rồi.” Tống Lục Châu có chút ngượng ngùng.

“Nói hắn cái gì, có phải hay không động viên hắn, có cô em gái là ngươi nằm vùng rồi đúng không.” Cô gái kia tiếp tục mỉa mai nói.

“Này này, Lục Tiểu Dạ, ngươi đừng nói chuyện ngày càng khó nghe như vậy được không, mục đích của ngươi mọi người còn không biết sao, ta nhiều nhất là vì giới thiệu ca ca cho Tần Sương, ngươi là trực tiếp muốn dùng thân phận nữ nhân tiếp cận Tần Sương. Ai mà không biết ngươi là loại người thích nữ nhân.”( A Cực : Les à, bất quá ta thích!. A Vi : Vi ca cũng thích ) Tống Lục Châu chỉ vào Lục Tiểu Dạ nói.

Lục Tiểu Dạ, là một trong những bằng hữu của Tần Sương, một người rất đặc thù, nàng mặc dù là một nữ nhân, nhưng cũng thích nữ nhân. Hơn nữa cũng coi như là một “hoa hoa công tử (playboy)”, nàng cũng lui tới với không ít nữ nhân, nhưng cả đám đều bị nàng đá, thậm chí còn làm cho Lục gia loạn đến muốn sống muốn chết.

Mặt mũi Lục gia cơ hồ bị nàng làm mất hết, nếu không phải nàng có một người cha thực lực tuyệt cường, hơn nữa nàng được cha sủng ái, thì nàng cũng đã sớm bị Lục gia đuổi ra khỏi cửa.

Sau đó, mọi người cũng tập mãi thành quen, cảm thấy cũng chỉ là nữ nhi tình trường, không có gì đáng nói.

“Ta đúng là thích nữ nhân, trong các ngươi cũng có ý trung nhân của ta, nhưng mà ta đối với Tần Sương chỉ là bạn mà thôi, ai quy định người thích nữ nhân không thể cùng nữ nhân làm bạn.” Lục Tiểu Dạ không một chút để ý đến lời nói của Tống Lục Châu.

“Đúng vậy, Tiểu Dạ cùng ta ở chung một chỗ cũng không phải một hai năm, ngươi cảm thấy Tiểu Dạ thích ta sao?” một thiếu nữ khác nói, nàng cũng Lục Tiểu Dạ là bạn tương đối lâu năm, trước đó rất lâu đã quen biết, nếu so với bất cứ ai chỗ này đều lâu hơn.

“Mặc dù nói nàng không phải là mục tiêu của ta, nhưng cái này chứng minh ta không phải nữ nhân nào cũng thích, chẳng hạn như ngươi vậy, đánh chết ta cũng không thích ngươi.” Lục Tiểu Dạ nhìn Tống Lục Châu nói.

“Ngươi!” Tống Lục Châu nói.

“Mời mọi người ăn tạm cái gì đó một chút, đợi người đông đủ lại nhập tiệc” Tần Sương thấy mọi người ầm ĩ bèn đứng lên có chút cau mày nói.

“Đúng vậy đúng vậy, đây là thọ yến của phụ thân Tần Sương, chúng ta hẳn là chúc thọ trước mới đúng.” Lục Tiểu Dạ nói, “Tần Sương, dẫn chúng ta đi gặp bá phụ một chút đi.”

“Được!” Tần Sương gật đầu.

Trong lúc Tần Sương mang theo chúng nữ đi chúc thọ, Bộ Tranh đã đi tới trước cửa chính Tần gia.

“Đây chính là Tần gia sao? Thật là bự quá đi." Bộ Tranh nhìn đại môn Tần gia cùng đôi sư tử đá trước cửa, nếu so với bất kỳ chỗ nào hắn từng thấy đều khí khái hơn nhiều.

So sánh với Tần gia, Bộ gia lúc trước chỉ là hàn xá mà thôi, hoàn toàn không sánh nổi. 

Còn có linh khí của Linh Đô, Bộ Tranh lúc hít vào một luồng linh khí liềm sáng tỏ, nơi này nếu so với Huyền Chân lâu thì cường đại hơn mấy lần. Đồng thời, bằng vào cảnh giới thực lực của mình, linh khí hấp thu thất thoát rất nhiều.

Nhưng sự thất thoát này vừa lúc thích hợp với giai đoạn này của hắn. Mà cho dù hắn tăng lên mấy cấp bậc tiếp theo, nơi này cũng giống như vậy có chút dư thừa, đoán chừng phải ngũ mạch trở lên, việc thất thoát này mới có thể kết thúc.

Bất quá, thất thoát hay không cũng không sao, ở thời kỳ bão hòa cũng có thể tăng lên mấy giai đoạn, đến cuối cùng không còn bão hòa nữa, có thể miễn cưỡng tiếp tục tăng lên.( đoạn này khó hiểu quá, đáng ra phải là “tăng lên mấy giai đoạn cũng đến thời kỳ bão hòa, đến khi vượt qua bão hòa có thể miễn cưỡng tăng lên” chứ nhỉ? Mịa lão tác giả, viết lủng cà lủng củng -_-)

Có thể nói, ở chỗ này có thể liên tục tăng lên tới cảnh giới thất mạch, nhưng nếu có điều kiện, tốt nhất là lúc còn ở lục mạch có thể tìm được một thế lực khác nương nhờ.
Đương nhiên, điều kiện này cũng chỉ là nói cho có!

Bộ Tranh hiện tại cũng không cảm thấy mình có thể tìm được địa phương tốt hơn, cho dù có thể tu luyện tới cảnh giới lục mạch, cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, mà hắn hiện tại nghĩ rất đơn giản. Nếu tu luyện tới cảnh giới lục mạch, hắn có thể trở về Thất Tinh quốc, chống lại Lăng Vân Tông.

Có thực lực là tốt nhất, một người có thể chống lại một nhà người khác!

Bất kể nói thế nào, đến đây đã làm cho Bộ Tranh rất vui mừng. Hắn không nghĩ gia tộc Tần Sương lại cường đại như vậy. Vậy sao nàng còn đi Thanh Vân Kiếm Phái nhỉ?

Điểm này làm cho Bộ Tranh hiện tại có chút không nghĩ ra, cho đến khi hắn biết tình huống của Tần Sương ở nơi này.

“Bộ Tranh, mặc dù là nhà Tần Sương rất hoành tá tràng, nhưng ngươi đừng làm bộ dạng dế nhũi như vậy, quá mất mặt.” Lưu Vĩnh Hạo liếc Bộ Tranh một cái nói.

Lưu Vĩnh Hạo trên đường nhận được một nhiệm vụ, đó là cùng Bộ Tranh quan hệ thật tốt (A Cưc : quan hệ j vậy?. A Vi : Quan hệ có hậu)) nhưng không nghĩ tới tiểu tử này đúng là cùng Bộ Tranh quan hệ không tệ. Thậm chí, còn thật sự có chút tình cảm, coi Bộ Tranh là bằng hữu.

Tình huống này cũng không biết nên dùng cái gì để hình dung. Có lẽ Lưu Vĩnh Hạo chính là người buồn cười như vậy. 

Mà hắn tựa hồ không định hỏi thăm quan hệ của Bộ Tranh với Tần Sương, còn có một chiêu kiếm pháp kia, vốn là nhiệm vụ của hắn, nhưng nếu bây giờ hắn nói , ta cùng Bộ Tranh là bằng hữu, hỏi thăm ẩn tình của bằng hữu như vậy là không tốt.

Cái này làm cho Lưu Bác Hỉ không biết tức giận hay là buồn cười, chỉ có thế để cho Lưu Vĩnh Nghị cùng Lưu Vĩnh Hoa tiếp tục thăm dò.

Chỉ bất quá, kết quả là Bộ Tranh không hé răng cho bọn họ bất cứ điều gì, không nói rõ quan hệ của mình và Tần Sương, không thể không nói, Bộ Tranh hiện tại đã biết cái gì có thể nói cho người khác, cái gì không thể nói.

Đồng thời cũng phân biệt rõ ràng, lời nào có thể nói cho một số người nhưng không thế nói cho mọi người.

Lưu Bác Hỉ cũng là bất đắc dĩ, chuyện này cũng chỉ đành vậy, hiện tại chỉ có thể mượn con đường Bộ Tranh này cùng Tần Sương kéo một chút quan hệ là tốt rồi.

“Các ngươi đứng ở chỗ này đừng đi đâu, ta đi hỏi thăm tình huống một chút.” Lưu Bác Hỉ dặn dò mấy người Bộ Tranh đứng đó, còn chính mình đi hỏi thăm tin tức, biết được Tần Sương hiện tại đang ở phòng khách chính, vì phụ thân của nàng chúc thọ.

Điều này làm cho Lưu Bác Hỉ cảm thấy rất vui mừng. Không ngờ tới đúng dịp như vậy, khoảng thời gian này thật quá xảo hợp. Đây không phải là đưa cho Tần Sương một phần đại lễ sao, về phần cha nàng, tự nhiên cũng có một phần lễ vật, kéo quan hệ với cha nàng cũng rất là cần thiết.

Vốn hắn tới nơi này đã chuẩn bị lễ vật, hiện tại vừa vặn có thể phát huy giá trị lễ vật.

“Đi thôi, chúng ta vào đi thôi.”

Lưu Bác Hỉ mang theo mấy người Bộ Tranh chuẩn bị đi vào, nhưng vào lúc này lại bị người ngăn lại.

“Đứng lại, các ngươi là ai?” Tần gia thủ vệ ngăn Lưu Bác Hỉ lại.

“Chúng ta là Giang Đông thành Lưu gia, tại hạ Lưu Bác Hỉ, mang theo mấy cháu đến chúc thọ Tần Thông tiền bối.” Lưu Bác Hỉ chắp tay nói. (A Cực : thánh thông đây à!!!)

“Giang Đông thành Lưu gia? Đây là cái gì? Chư từng nghe qua, nơi này không phải là nơi những người rảnh rỗi các ngươi có thể đi vào.” Tần gia thủ vệ kia lạnh lùng nói.

Mặc dù người tới cũng không cần thiếp mời, nhưng không có một chút thân phận nào, thủ vệ không thể làm như không biết mà cho qua, ít ra cũng phải nói ra một danh hiệu nổi tiếng, mà Giang Đông thành ở Thần Kiếm Vương Triều không tính là một thành thị lớn, đối với cấp bậc Linh đô mà nói, có thể nói là không biết nó tồn tại.

Cộng thêm Lưu gia cũng không phải là danh gia vọng tộc gì, lúc này dĩ nhiên là bị người ta xem nhẹ.

“…” Lưu Bác Hỉ nhất thời trầm mặc không nói gì, mà Lưu Vĩnh Hạo bên cạnh đã xông lên, chuẩn bị động thủ dạy dỗ tên thủ môn đệ tử Tần gia này, nhưng bị Lưu Vĩnh Nghị kéo lại.

Trên thực tế chuyện này bọn họ không phải là không nghĩ tới, nhưng lúc chân chính xảy ra, bọn họ mới chính thức cảm giác được, đây là chuyện tình rất khó chịu.

“Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta hiện tại có chuyện gấp muốn tìm Tần Sương, thỉnh ngài thông báo một chút.” Lưu Bác Hỉ nhẫn nhịn, lại làm ra một bộ mặt tươi cười.

“Vừa rồi không phải nói đến chúc thọ Tần Thông sao, sao giờ lại biến thành tìm Tần Sương?” Thủ vệ đệ tử kia rất lớn lối nhìn nhìn Lưu Bác Hỉ.

Tên thủ vệ đệ tử này thật không giống người bình thường, lại có thể gọi thẳng tên Tần Thông, một chút ý tôn trọng cũng không có, cho dù Tần Thông ở Tần gia không có địa vị gì tốt, nhưng hiện tại dựa vào Tần Sương, lại chính là một nhân vật không thể chọc vào.

Người bình thường gặp Tần Thông phải xưng là Ngũ gia, bởi vì hắn đứng hàng thứ năm, cho dù trước kia có người gọi hắn là Tần Thông, hiện tại đại đa số người đều đổi xưng hô, không chỉ là trước mặt người khác đổi mà sau lưng người khác cũng vậy.

Tên thủ vệ đệ tử này lại vẫn kêu là Tần Thông, cái này cũng nói lên tên thủ vệ này không phải là người bình thường. Không sai, thủ vệ này đúng là không bình thường (nói mãi, là thằng điên chứ gì -_-),hắn chính là em vợ của con trai của chị họ của gia chủ (A Cực : quan hệ gần v~. A Vi : Gần thề mới đi gác cửa)

Cho nên hắn là người thuộc phái của gia chủ, yến hội lần này mặc dù gia chủ không nói gì, nhưng người của phe phái gia chủ đã bắt đầu oán hận sôi trào.

Hắn là người phe gia chủ, hôm nay lại vừa lúc làm đệ tử thủ vệ, hắn dĩ nhiên bắt đầu làm khó người đến chúc thọ. Cho dù đủ tư cách hắn cũng sẽ đuổi đi, lại càng không cần phải nói Lưu Bác Hỉ như vậy, bọn họ căn bản chính là nhân vật nhìn không thuận mắt.

“Chúng ta vốn đến tìm Tần Sương, nhìn thấy Tần Thông tiền bối mở thọ yến, tự nhiên phải đến chúc thọ trước. Phiền toái tiểu ca, cho chúng ta vào một chút.” Lưu Bác Hỉ vẫn tiếp tục duy trì vẻ mặt tươi cười.

“Lời trước khác lời sau, người như ngươi có phải hay không đối với Tần gia chúng ta mưu đồ bất chính, ta càng không thể để cho ngươi tiến vào.” Thủ vệ đệ tử kia rất là cao ngạo nhìn đám người Bộ Tranh, sau đó làm bộ không thèm nhìn họ.

“Nếu như vậy thì làm phiền các ngươi thông báo cho Tần Sương cô nương một chút. Nói là có cố nhân tới thăm.” Lưu Bác Hỉ nói.

“Ngươi, lại dám giả mạo là cố nhân của Tần Sương? Đại thúc, một chiêu này của ngươi đã sớm bị người ta dùng chán rồi, ngươi có thể đổi chiêu gì mới mẻ đa dạng hơn không?” thủ vệ đệ tử kia nói.

“Ta đương nhiên không phải, nhưng là ta đem theo sư đệ của Tần Sương cô nương, chính là…”Lưu Bác Hỉ vào lúc này muốn kéo Bộ Tranh ra. Nhìn về phía Bộ Tranh hắn phát hiện một chuyện.

“Chính là ba người bọn họ sao? Thấy thế nào cũng không giồng.” Thủ vệ đệ tử kia nói.

Ba? Không phải là bốn sao?

“Bộ Tranh đi đâu rồi?”

Vào lúc này, bốn chú cháu Lưu gia, bọn họ mới phát hiện, vốn Bộ Tranh đứng ở phía sau, bây giờ đã không thấy, ngay con chó mập bên cạnh hắn cũng biến mất như vậy.

“Không biết, vừa mới thấy hắn ngồi chồm hổm ở chỗ này cho chó ăn, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.” Lưu Vĩnh Hạo lắc đầu, bọn họ không ai chú ý tới, Bộ Tranh sau khi ngồi chồm hổm không lâu, Vượng Tài đột nhiên chạy vào Tần gia, Bộ Tranh liền chạy theo vào.

Muốn hỏi tại sao bọn người Lưu Bác Hỉ không chú ý tới bọn họ, thứ nhất, bọn họ căn bản không chú ý đến Vượng Tài, về phần người thứ hai, lúc Bộ Tranh phát lực, vốn chính là ngồi cạnh, hắn cho dù là trong tình huống ngồi cạnh cũng có thể phát động thân pháp di động quỷ mị như bình thường, xen kẽ trong đám người, người khác đều không chú ý tới.

Tình huống này làm cho Lưu Bác Hỉ cảm thấy lúng túng, vốn còn muốn mượn quan hệ của Bộ Tranh tiếp xúc Tần Sương, không nghĩ đến thời khắc mấu chốt, Bộ Tranh lại biến mất không thấy.

“Tần Sương, đây là lễ vật nhỏ của ta tặng cho nàng.” một công tử anh tuấn tiêu sái, rất có lễ tiết đứng trước Tần Sương, lấy ra một khối ngọc thạch chạm trổ tinh tế muốn tặng cho Tần Sương.

“Lâm công tử, vật này quá quý trọng, ta không nhận nổi, xin thu hồi lại!” Tần Sương nhìn ngọc thạch kai một chút, lắc đầu cự tuyệt, bởi vì nàng nhìn ra được, ngọc thạch này không phải là phàm vật, mặc dù chỉ là một khối nho nhỏ, nhưng tuyệt đối có giá trị liên thành.

“Đây chỉ là vật nhỏ mà thôi, chỉ cần nàng thích, cho dù đắt nữa ta cũng nguyện ý cho nàng, nhận lấy đi.” Lâm công tử kia tiếp tục nói, không có ý thu hồi ngọc thạch, cứng rắn muốn Tần Sương nhận lấy.

“Lâm Viễn, ngươi đừng ở chỗ này làm càn, không thấy Tần Sương không lấy à?” Vào lúc này, Tống Minh Kiệt xuất hiện, tựa hồ là bảo vệ nữ thần, nhưng kì thật là không muốn nữ thần nhận đồ vật của người khác.

Tần Sương chưa từng nhận đồ của bất luận kẻ nào, hiện tại tất cả mọi người muốn xem, ai có thể là người thứ nhất tặng được lễ vật.

Tần Sương có chút cau mày, tựa hồ hơi nhức đầu vì chuyện trước mắt, vốn là thọ yến của cha mình, không nghĩ lại khiến cho những người này có cơ hội mà vào, lấy danh nghĩa chúc thọ phụ thân để tặng đồ cho mình. (sướng thế còn j)

Mà nàng vừa không muốn nhận đồ của bất luận kẻ nào, vô luận là quý trọng hay rẻ mạt, nàng cũng không muốn nhận, chuyện thu lễ này tùy người mà ý nghĩa sẽ khác. 

Có vài người đưa đồ tốt nữa, cũng sẽ không nhận, mà có ít người dù chỉ là mấy câu nói, lại làm cho người ta quý trọng!

Lâm Viễn này sau khi những thiếu nữ kia xuất hiện cũng theo sát xuất hiện, mà hắn cũng không tới một mình, còn có những thiếu niên công tử khác cũng xuất hiện, đây cũng là một cảnh hấp dẫn ánh mắt người khác.

Những thiếu niên công tử này cũng là tới theo đuổi Tần Sương, chẳng qua là phần lớn bị Tần Sương cự tuyệt, cho nên, bọn họ đang tìm kiếm mục tiêu mới trong yến tiệc, có ít người là mượn cơ hội này, cùng mọi người trao đổi một chút, có ít người còn lại là rất dứt khoát tiếp tục đeo bám.

Lâm Viễn thật ra cũng không phải là người đầu tiên đưa lễ vật cho Tần Sương, người đầu tiên dây dưa với Tần Sương. Sau khi nhìn một đám người bị cự tuyệt hắn mới đi lên, thứ nhất ra vẻ mình có địa vị áp trận, thứ hai, những người khác đều đã thử và thất bại, chính mình thất bại cũng không sao cả.

Hắn không tin tưởng Tần Sương sẽ nhận lễ vật của những người trước đó, chuyện đó là không thể nào, hắn đã sớm đoán được, nhưng hắn tựa hồ cũng không nghĩ, mình cũng giống những người đó, cũng sẽ không thành công, vậy tiếp tục còn ý nghĩa gì?

Buông tha sao?

Chuyện đó là không thể, có chút hy vọng, đó cũng là hi vọng, nếu không có ai thành công, chính mình vẫn còn cơ hội hi vọng tán đổ Tần Sương!!

“Hừ, ta không được, những người khác cũng không được, hôm nay nếu Tần Sương nhận lễ vật của kẻ khác, ta liền…” Lâm Viên lúc này có chút tức giận nói.

“Ngươi liền cái gì? Đi nhảy sông tự vẫn hay là đi nhảy lầu? Cái này thật ra cũng không có gì, không bằng như vậy, ngươi thua liền trần truồng chạy ở cửa thành một vòng!” Tống Minh Kiệt cười nói.

“Được! Cứ làm như vậy đi!” Lâm Viễn cả giận nói.

“Ca, ca cảm thấy Tần Sương sẽ nhận lễ vật của kẻ khác sao?” Tống Lục Châu hỏi.

“Sẽ không, Tần Sương cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, sao có thể nhận lễ vật của kẻ khác.” Tống Minh Kiệt nói.

“Vậy mà ca vẫn đánh cuộc.” Tống Lục Châu hỏi.

“Ta đương nhiên đánh cuộc, ta vừa rồi không có tổn thất, hắn thắng, trên người ta cũng không rụng cọng lông nào, mà hắn thua, hắn sẽ phải trần truồng chạy ở cửa thành, chuyện tốt như vậy, sao lại không làm?” Tống Minh Kiệt hỏi ngược lại.

“…, đúng vậy, mặc dù là không thể thắng, nhưng đối với ca cũng không tổn thất gì!” Tống Lục Châu nói.

Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, Tần Sương không thể nào nhận lễ vật của bất kỳ nam nhân nào, căn bản ngay cả cơ hội tiếp xúc nàng cũng không cho, như thế nào lại làm chuyện nhận lễ vật như vậy!

Chẳng qua là, chuyện có đôi khi thú vu\ị chính là ở chỗ này, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.