Chương trước
Chương sau


Chương 176: Có thể là thật!

“U minh cửu trảo?! Không nghĩ tới Phương Lăng lại có thể luyện thành chiêu này.” Phương Tình cả kinh kêu lên.

Mà Phương Tình ngoài ý muốn thấy thành tựu của Phương Lăng, nhưng nàng lúc này cũng không vì Phương Lăng vui mừng, ngược lại nàng muốn trách cứ Phương Lăng tại sao lại dùng chiêu đó lúc này.

Cuộc chiến đấu này bất quá chỉ là biểu diễn râu ria mà thôi, ngươi lại dùng cấm chiêu mà trước đây chưa từng sử dụng, cái này cần thiết sao?

Nếu như ngươi sử dụng cấm chiêu…vậy Vân Y không phải là gặp nguy hiểm sao.

Vào lúc này, phần lớn mọi người cũng hiểu được, Bộ Vân Y dưới một chiêu U minh cửu trảo nhất định sẽ bị thương, khác nhau ở chỗ bị thương đến mức nào thôi.

Mà người quan tâm đến tình huống Bộ Vân Y cũng không nhiều, mọi người tối đa cũng chỉ kinh ngạc một chút vì Phương Lăng có thể luyện thành cấm chiêu. Nhưng cũng cảm thấy vào lúc này Phương Lăng dùng chiêu này là rất không cần thiết, mặc dù làm cho người ta hiểu được thực lực của nàng có thể mạnh hơn, nhưng cái này dù sao cũng chỉ là cấm chiêu, là một loại lá bài tẩy, hơn nữa cũng sẽ làm thương thế của nàng nặng thêm.

Đây không phải là chuyện tốt, cũng là một loại lựa chọn rất không sáng suốt. Đối với đánh giá về nàng sẽ không được thêm điểm, ngược lại sẽ làm cho nàng bị trừ điểm.

Mà vô luận là ai cũng đều cảm thấy, Bộ Vân Y đang gặp nguy hiểm, rất nguy hiểm…

“Vân Y!!”

Người quan tâm Bộ Vân Y bắt đầu sợ hãi kêu, tất cả mọi người nhìn móng vuốt của Phương Lăng trong nháy mắt chạm vào Bộ Vân Y, sau đó lại liên tiếp bộc phát liên kích. U minh cửu trảo tên như ý nghĩa, chính là đánh ra liên tiếp chín trảo.

Trảo thứ nhất, Bộ Vân Y miễn cưỡng chặn lại, nhưng kiếm lại bị đánh bay ra ngoài, còn lại cũng chỉ có thể dùng thân thể thừa nhận 8 lần trảo kích tiếp theo.

Trảo thứ hai, tay trái Bộ Vân Y xuất hiện mấy vết cào thật sâu…

Trảo thứ ba, Phương Tình nhắm hai mắt lại, nàng không muốn xem kết quả kế tiếp, chẳng qua nàng vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết, còn có âm thanh kinh hô.

Đó là âm thanh quen thuộc cỡ nào…

Khoan, đợi đã, thanh âm quen thuộc này cũng không giống như của Bộ Vân Y, mà là của tộc muội Phương Lăng của nàng!!

Chuyện gì xảy ra? Tại sao người phát ra tiếng kêu thảm thiết lại là Phương Lăng?

Phương Tình mở mắt, chỉ thấy Phương Lăng bị đóng đinh trên mặt đất, bị một thanh kiếm xuyên qua cổ tay trái, mà thanh kiếm cũng chỉ lộ chuôi kiếm ra ngoài, lưỡi kiếm ngập sâu trong đất luyện võ trường. ( A Cực : đoạn này khó hiểu quá. A Vi : Có gì khó hiểu đâu Cực đệ à, nội công thâm hậu khiến kiếm đâm xuyên vào đất, nếu đệ coi Kim Bình Mai phiên bản 2013 sẽ thấy cảnh thằng main hít đất mà đất đầy lỗ sẽ hiểu được, Vi ca kính bàn phím.).

Thanh kiếm này là của ai?

Lúc này, người nào cũng muốn biết thanh kiếm này của ai, bởi vì ai cũng không nhìn thấy người xuất thủ. Bất quá rất nhanh có đáp án, bởi vì có một bóng người đã xuất hiện trong vòng luyện võ tràng.

“Nhị Nữu tỷ mau ăn cái này.”

Bóng người kia hiện ra bên cạnh Bộ Vân Y, sau đó cho Bộ Vân Y một viên đan dược, ngồi ở sau lưng Bộ Vân Y, liền bắt đầu chữa thương cho Bộ Vân Y.

Hiện tại gọi Bộ Vân Y là Nhị Nữu tỷ chỉ có một người, đó chính là Bộ Tranh.

Phương Tình nhìn Bộ Tranh một chút, lại nhìn bên cạnh mình, phát hiện chỗ Bộ Tranh đứng sớm đã là khoảng không. Nàng không biết Bộ Tranh làm thế nào hiện ra ở giữa sân, chính mình một chút cảm giác cũng không có, cho dù là chính mình nhắm hai mắt lại, cũng phải có một chút cảm giác chứ. Tại sao đến một chút càm giác cũng không có?

Phương Tình cũng không biết, Diêu Thiên Thiên ở bên người nàng mới gọi là ngoài ý muốn. Bởi vì nàng vừa rồi vẫn rất chú ý đến tình huống xung quanh, Bộ Tranh làm sao đi ra ngoài, nàng cũng giống vậy không biết.

“Ừ…” Bộ Vân Y đáp một tiếng, liền ăn viên thuốc Bộ Tranh cho, đồng thời ngồi xuống, tự mình vận khí chữa thương, lại đồng thời đón nhận ý tốt của Bộ Tranh, chữa thương cho nàng.

Chỉ là khi đó Bộ Vân Y cũng không đành lòng cự tuyệt lòng tốt của Bộ Tranh, bởi vì nàng cảm thấy Bộ Tranh giúp nàng chữa thương cũng không đem lại bao nhiêu hiệu quả.

Nhưng sau khi được Bộ Tranh chữa thương, nàng liền kinh ngạc phát hiện, nội khí của Bộ Tranh mang theo một loại khí tức không nói nên lời, chỉ cảm thấy nó là khí tức rất thoải mái, làm cho cả người nàng trở nên yên tĩnh trở lại, cảm giác đau rát do vừa mới bị trảo kia đả thương nhất thời biến mất, một cỗ cảm giác mát mẻ bao quanh tay trái nàng.

Loại cảm giác này thật rất thoải mái, rất phê, đến độ làm cho nàng thích, hi vọng nó kéo dài mãi, nhưng rất nhanh, cảm giác đó liền biến mất, bởi vì Bộ Tranh đã thu tay, tự nhiên cũng chính là thu hồi khí của hắn.

Đây là lần đầu tiên Bộ Tranh chữa thương cho người khác, hắn cũng không biết, nội khí của mình có tác dụng kì diệu như vậy, mà sở dĩ hắn nhanh chóng thu hồi khí tức cũng là bởi vì cảm giác được mình chỉ có thể giúp được một chút như vậy, kế tiếp phải xem chính nàng.

Quan trọng nhất là, bây giờ hắn có việc cần hoàn thành, đó chính là lấy lại thanh hắc kiến của mình, thanh kiếm kia đã bị Phương Lăng rút ra, bây giờ đang ở trong tay nàng.

Mà trên cổ tay trái bị thương của Phương Lăng cũng đã được bôi thuốc. Loại thương tích này đối với người thường có thể sẽ cả đời tàn tật, nhưng đối với võ giả vẫn có thể khôi phục, nhưng cũng không phải là khỏi trong ngày một ngày hai, điều này làm cho Phương Lăng rất đau đớn.

Vì vậy, Phương Lăng hiện tại hung hăng nhìn Bộ Tranh, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, đồng thời bên người nàng cũng xuất hiện mấy người của Phương gia.

Từ vẻ mặt của mấy người đó, bọn hắn là tới hỏi tội, Bộ Tranh mặc dù cứu Bộ Vân Y, nhưng lại đả thương Phương Lăng.

“Thanh kiếm này là của ngươi?” Phương Lăng nhìn Bộ Tranh, lạnh lùng hỏi.

Chớ thừa nhận a, không có ai thấy ngươi ném, hơn nữa cũng không ai biết hình dáng kiếm của ngươi, không thừa nhận có nghĩa là hết thảy đã trôi qua rồi, nhưng nếu thừa nhận…, ngươi nhất định sẽ có chuyện.

“Ừ, thỉnh trả lại cho ta.” Bộ Tranh gật đầu.

“ Là ngươi xuất kiếm?” Phương Lăng lại một lần nữa hỏi.

Đừng thừa nhận…

“ Đúng vậy, thỉnh trả lại cho ta.” Bộ Tranh gật đầu, tiếp tục nói, cũng đưa tay ra.

“Ngươi…” Tay trái Phương Lăng giơ hắc kiếm, chuẩn bị nói ra ngoan thoại như “lưu lại một cánh tay”, thì có người xuất hiện.

“Phương Lăng!” Phương Tình đến, “Chuyện này cho qua đi, ngươi vừa nãy tiếp tục đánh, nhất định sẽ làm bị thương Vân Y, hắn chỉ là vì cứu Vân Y.”

“Tình tỷ, mặc dù ngươi cùng Bộ Vân Y là bạn, nhưng ta cũng là em họ ngươi, ngươi không cảm thấy như vậy là quá đáng sao?” Phương Lăng nhìn Phương Tình nói, thanh âm tựa hồ càng lạnh hơn, giống như việc này so với việc vừa bị Bộ Tranh đả thương, càng làm cho nàng khổ sở hơn.

“…” Phương Tình không có gì để nói, cũng đã nói đến mức này, nàng còn có thể nói gì. Lập trường của nàng hiện tại rất lúng túng. Nàng vừa rồi có thể ra mặt cũng đã là rất tốt rồi.

Mà lúc này, người nên ra mặt nói chuyện hẳn là Bộ gia, chẳng qua là, tạm thời không có ai ra mặt nói chuyện, phảng phất chuyện này cùng Bộ gia không có liên quan.

“Ngươi nói đi, ngươi muốn lưu lại cái gì?” Phương Lăng nhìn thẳng vào Bộ Tranh nói.

“Lưu lại cái này được không?” Bộ Tranh dẫm lên mặt đất, một dấu chân thật sâu hiện ra, mà cái luyện võ trường cũng không phải lát đá cẩm thạch, chỉ là bùn đất bình thường, giẫm ra dấu chân cũng chỉ bình thường mà thôi.

Bộ Tranh lưu lại một dấu chân coi như là câu trả lời của hắn. Mà câu trả lời này đương nhiên sẽ làm cho Phương Lăng cùng người của Phương gia rất không hài lòng, bọn họ muốn chính là Bộ Tranh…

“Hoặc là lưu lại hai cánh tay, hoặc là lưu lại tính mạng, ngươi tự lựa chọn đi.” Phương Lăng lạnh lùng nói.

“Lựa chọn cái rắm!” Bộ Tranh trả lời một câu, sau đó lắc mình một cái, tiếp đó hắc kiếm trong tay Phương Lăng đã trở lại trong tay hắn.

“Ngươi nên về chữa thương đi!”

Chuyện gì xảy ra?

Phương Lăng không rõ, nàng không rõ kiếm mình nắm chắc trong tay làm sao bị Bộ Tranh cướp lấy, mà chính nàng ngay cả thân ảnh Bộ Tranh cũng không thấy rõ ràng. Coi như mình bị thương, thực lực cũng không thể xuống dốc đến trình độ này, ngay cả thân ảnh một người cũng không nhìn thấy.

Chẳng lẽ là hắn quá mạnh sao?

“A…”

Phương Tình nhìn Bộ Tranh, ánh mắt kia phảng phất giống như như lần đầu tiên biết Bộ Tranh, hoàn toàn không tin động tác vừa rồi là Bộ Tranh làm. Bộ Tranh lần này là ngay dưới mí mắt của nàng, chính mình lại không chút nào phát hiện, đoạt lại thanh hắc kiếm của hắn.

Đây đã là lần thứ hai, cái này không thể nào là mình không đủ chú ý, cũng không thể là trùng hợp, cái này chỉ có thể nói là, đó chính là Bộ Tranh có chút thực lực.

Vào lúc này, nàng phảng phất nhớ tới lúc trước Bộ Tranh nói, hắn đối với bản thân đánh giá, đó là mạnh bình thường, chẳng lẽ là thật.

Không chỉ nàng, Bộ Vân Y hiện tại đã được nàng đỡ lên đang hoài nghi một việc. Đó là lời Bộ Tranh lúc trước không phải là khoác lác, mà là thật sự.

Bộ Vân Y hi vọng đây là sự thật, bởi vì nếu như là thật, Bộ Tranh ít nhất có năng lực tự bảo vệ, chính mình dưới tình huống như vậy căn bản không bảo vệ được Bộ Tranh. Một Phương Lăng bị thương cũng có thể đánh bại nàng, nàng có năng lực gì đi bảo vệ Bộ Tranh.

Hiện tại người duy nhất có thể bảo trụ Bộ Tranh, chính là Bộ gia lão thái gia, nhưng lão thái gia có thể bảo vệ tên ngoại nhân Bộ Tranh sao?

Bộ Vân Y nhìn lão thái gia một chút, phát hiện vừa vặn có người nói thầm bên tai lão thái gia vừa mới rời đi, tựa hồ là nói cho lão thái gia về chuyện của Bộ Tranh, theo thái độ của lão thái gia, hắn tựa hồ cũng không phải rất để ý đến sinh tử của Bộ Tranh, cũng không có ý tứ xuất thủ ngăn cản.

Dưới tình huống như vậy, Bộ Vân Y chỉ hi vọng Bộ Tranh có thực lực, ít nhất cũng có thực thực tự vệ.

Hiện tại thân pháp bộ tranh như quỷ mị làm cho nàng dâng lên nhiều thêm tia hi vọng.

“Tiểu tử, ta đã sớm thấy khó chịu với ngươi!” một thiếu niên khỏe mạnh của Phương gia nhảy ra.

“Tại sao?” Bộ Tranh hỏi ngược, ta vừa mới xuất hiện, tại sao ngươi nói đã sớm khó chịu.

“Không tại sao cả, chính là khó chịu thôi, đến đây đi, tiếp chiêu.” Thiếu niên khỏe mạnh lấy trong vòng Càn khôn vật phẩm một thanh đại khảm đao, sau đó trực tiếp bổ về phía Bộ Tranh.

Tại sao? Đương nhiên là vì ngươi cùng Phương Tình ở chung một chỗ, Phương Tình cơ hồ là người trong mộng của tất cả thế hệ trẻ Phương gia. (A Cực : CLGT? Loạn luân à @@. A Vi: Có gì khó hiểu đâu Cực đệ à, trong một đại gia tộc thì quan hệ chồng chéo lằng nhằng, thân thích có khi bắn đại bác mới tới, theo luật thì quá ba đời là được cưới nhau rồi, A Vi kính phím.)

Nếu như là trước kia, Bộ Vân Y nhất định sẽ lo lắng cho Bộ Tranh, cảm thấy Bộ Tranh nhất định sẽ chết dưới đao của thanh niên khỏe mạnh, đao này bổ rất bén nhọn, coi như là chính mình cũng rất khó tránh được.

Chẳng qua là hiện tại nàng cảm thấy chuyện này có thể là không có kết quả như vậy, có lẽ Bộ Tranh sẽ dễ dàng tránh đi, để cho một đao của hắn bổ vô ích.

Mà nàng đoán không sai, Bộ Tranh tránh đi, hơn nữa cũng làm cho đao thứ nhất bổ vô ích, nhưng chuyện sau đó nàng cũng không đoán được, cho dù nàng tiếp tục đoán, cũng không thể đoán được.

Chỉ thấy Bộ Tranh sau khi tránh né công kích, một kiếm đâm vào lồng ngực thiếu niên khỏe mạnh, nhưng hắn cũng không đâm xuyên qua, không phải là hắn không làm được, chẳng qua là hắn không muốn.

Bộ Tranh cảm thấy còn chưa đến mức người chết ta sống, vậy cũng không cần giết hắn, hơn nữa, mình cũng không có thói quen giết người a.

Nhưng kết quả như vậy, làm cho tất cả mọi người hiểu được, thực lực Bộ Tranh rất mạnh, cơ hồ một chiêu giải quyết một đối thủ mạnh. Thiếu niên này cũng là chủ lực của Phương gia, thế mà lại bị đánh bại dễ như vậy.

Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Bộ gia ẩn giấu một thiếu niên như vậy từ lúc nào?

“Ngươi…Tại sao không giết ta? Tới, đâm vào một chút nữa” thiếu niên khỏe mạnh kia rống giận, trong thanh âm tràn đầy không cam lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.