Chương trước
Chương sau

“Tiểu nha đầu, tốt nhất là ngươi nên bỏ cuộc, sau đó trở về luyện thêm hai năm nữa đi.” Đối thủ của Tú Anh tỏ vẻ khinh miệt, châm chọc, nàng nhiều lắm chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, còn hắn đã hơn hai mươi.
Đối thủ thứ nhất của Tú Anh tuy rằng không phải là người có tiếng tăm gì, nhưng hắn rèn luyện ở bên ngoài bốn tới năm năm, thực lực cùng kinh nghiệm tích lũy được cũng rất đáng gờm, chiến đấu đối với người mới như nàng thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
“Ta tất nhiên còn cần tu luyện thêm, nhưng trước hết mời ngươi chỉ giáo cho.” Tú Anh rất lễ phép mà trả lời.
“Không tệ, không tệ, tiểu nha đầu ngươi rất lễ phép, cho nên ta nhường ngươi xuất chiêu trước.” Đối thủ của nàng một tay đặt sau lưng, rất tự tin nói.
“Được, ta xuất chiêu đây!” Tú Anh cầm kiếm ôm quyền, sau đó rút kiếm ra, sử dụng Thanh Vân kiếm phái nhập môn kiếm pháp mà mọi người đều biết, ngay cả tạp dịch đệ tử cũng biết bộ kiếm pháp này – Thanh Tùng kiếm pháp.
Đương nhiên trong những tạp dịch đệ tử kia phải loại Bộ Tranh ra, bởi vì hắn chưa từng học qua.
Tú Anh xuất ra chiêu thức "Thương tùng nghênh khách", tốc độ thần tốc, trực tiếp hướng tới đối thủ mà tấn công, nhưng đối thủ của nàng cũng không nhúc nhích, chẳng qua chỉ là chiêu "Thương tùng nghênh khách" mà thôi, loại kiếm pháp thấp kém này có uy lực thế nào chứ, lính mới vẫn là lính mới.
Rất nhanh hắn liền phát hiện chuyện không phải như hắn nghĩ, bởi vì tốc độ có chút nhanh, lực đạo cũng rất mạnh, chớp mắt đã tiến vào phạm vi ba thước, hắn muốn né cũng không được đành phài ra tay ngăn cản công kích.
Chỉ thấy hắn lùi về sau một bước, đồng thời rút kiếm, vội vàng dùng một chiêu thức khác trong Thanh Vân kiếm pháp để hóa giải.
Bình thường nếu vội vàng làm gì đều sẽ mắc phải sai lầm, nhất là hắn đối với Thanh vân kiếm pháp nắm giữ cũng không quá sâu, sai lầm của hắn bị Tú Anh nắm bắt được, chiêu thức của nàng thoáng cái lại biến hóa, xuất ra một chiêu khác trong Thanh Tùng kiếm pháp…
Trong một thời khắc ngắn ngủi, kiếm của nàng xẹt qua cánh tay của đối thủ, tuy rằng không phải là vết thương trí mạng nhưng cũng đã nói lên tình thế bây giờ của trận đấu.
Sau khi làm bị thương đối thủ, Tú Anh sững sờ, nàng thật không ngờ là mình có thể làm cho đối thủ bị thương, chuyện này cũng quá dễ dàng rồi, mới chỉ vừa qua hai chiêu mà thôi, lẽ nào đối phương không cẩn thận?
Không chỉ riêng Tú Anh, đối thủ của nàng cũng không nghĩ ra, tại sao mình lại bị một nha đầu đả thương được cơ chứ, tất cả chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi.
Đúng, nhất định là hồi nãy ta nhất thời khinh thường nàng!
“Lần này không tính, làm lại!” Đối thủ của Tú Anh hô lớn, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
“Không cần đánh nữa, ngươi đi xuống đi.”
Ngay lúc này, một giọng nói già nua uy nghiêm vang lên ở phía sau, mọi người đều biết, đây chính là giọng nói của trưởng lão giám thị, lần thi đấu lớn đến vậy lẽ nào lại không có giám thị, bọn hắn có mặt để phòng ngừa người thi đấu ra tay quá nặng hoặc là đối thủ không chịu nhận thua cho dù đã bị thương nặng, vấn đề này rất là đau đầu.
Cho nên thời điểm thi đấu đều sẽ có người quan sát, tuy rằng mỗi trưởng lão giám thị phải giám sát một khu vực rộng lớn nhưng không có nghĩa là không có.
Tú Anh đối với bản thân mình cũng không tin tưởng cho lắm, mà đối thủ của nàng thì cứ khăng khăng rằng đây chỉ là nàng may mắn cộng với hắn sơ suất khinh thường, nhưng trưởng lão giám thị lại cho rằng hai kiếm vừa rồi của Tú Anh rất mạnh, gần như là vô song, mặc dù đó chỉ là nhập môn kiếm pháp rất bình thường, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc.
Vào lúc này trưởng lão giám thị vẫn còn nghi hoặc, từ bao giờ ngoại môn đệ tử lại có một nhân tài như vậy, tại sao mình lại không biết?
Nhưng rồi rất nhanh vị trưởng lão này cũng khôi phục lại bình thường, Tú Anh chỉ khiến hắn phải kinh ngạc một lúc mà thôi, nàng so với những thiên tài khác trong môn phái thì còn kém rất xa.
Sau khi học Thông Thiên kiếm điển, thiên phú kiếm đạo của Tú Anh đã được cải thiện rất nhiều, nhưng dù sao lúc trước thiên phú cùng với trụ cột của nàng quá bình thường, cho nên dù thực lực của nàng đã tăng một mảng lớn nhưng vẫn chưa bước vào được hàng ngũ những người mạnh nhất.
Mà cũng bởi vì nguyên nhân học Thông Thiên Kiếm điển, tựa hồ Tú Anh đã thông hiểu đạo lí bên trong Thanh Tùng kiếm pháp, cho nên mới có thể sử dụng thuần thục, đạt được hiệu quả cao như vậy.
“Nhưng mà trưởng lão…” Đối thủ của nàng không cam lòng, đang muốn đưa ra kháng nghị.
“Không có nhưng nhị gì hết, lúc đầu chính ngươi đã nói cho nàng xuất thủ trước, nhưng ngươi lại hoàn thủ, đây là ngươi đã thua, cho dù ngươi không nói thì kết quả vẫn sẽ như vậy, trở về luyện thêm hai năm nữa đi thôi.” Giọng nói của trưởng lão truyền đến.
Trở về luyện thêm hai năm nữa...
Câu nói này vốn là hắn nói với Tú Anh nhưng thật không ngờ bây giờ lại sử dụng lại trên người của hắn, điều này làm cho hắn rất xấu hổ, liền nhảy xuống lôi đài rời đi.
“Tiếp theo, Sử Hòa đối chiến với Đương Ngọ…”
“Tú Anh, ngươi vậy mà có thể chiến thắng, trời ạ, chuyện gì mới vừa xảy ra vậy?
Sau khi đi xuống lôi đài, Tú Anh nghe được lời chúc mừng của một đồng môn quan hệ rất tốt với mình.
“Ta cũng không biết, chắc là thành quả tu luyện gần đây của ta, ta cảm giác mạnh mẽ lên một ít.” Tú Anh vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay mình, nàng vẫn chưa tin là mình có thể chiến thắng, thực lực của mình rất “cường đại” ư?
Vào lúc này, nàng vẫn chưa nghĩ tới việc tiến vào TOP 100, có thể thắng được một hai trận đã là tốt lắm rồi, chỉ có tiếp tục chiến đấu thì nàng mới biết được thực lực của mình cao thấp bao nhiêu.
Lần thi đấu tiếp theo của nàng là vào ngày hôm sau, ngày đầu tiên thì chỉ đánh một trận, hôm sau sẽ là hai đến ba trận, còn ngày thứ ba sẽ tăng thêm, đừng tưởng rằng ngày đầu tiên thi đấu là ít nhất trái lại nó lại là nhiều nhất, do nhân số quá nhiều nên mỗi người chỉ được phân đánh một trận mà thôi.
Lúc trước, vị trưởng lão giám thị kia không muốn cho đối thủ của Tú Anh tiếp tục thi đấu chính là vì lý do này, hắn muốn trong hôm nay phải hoàn thành hết tất cả các trận thi đấu.
Sau khi trở về Luyện Đan phong, Tú Anh tiếp tục tu luyện, nàng rất nhanh đã để những nghi hoặc của bản thân qua một bên, đây chính là chỗ tốt của tu luyện, có thể làm cho mọi người quên hết mọi thứ, nếu như ngươi chịu phải đả kích vậy thì về sau sẽ càng thêm cường đại.
Đối với việc Tú Anh trở về Luyện Đan phong mọi người trong Yên Vân sơn trang thấy mãi rồi cũng thành quen, mỗi người đều có một chỗ tu luyện ưa thích của mình, nếu như đi tìm hết tất cả mọi người để gọi về, vậy thì cũng không biết là tìm tới năm nào nữa.
Sau hai ngày, Tú Anh tổng cộng đã thi đấu tất cả sáu trận, nàng một đường xông thẳng không gặp phải khó khăn gì, hầu như là vô địch, cái này là phải khen ngợi vận khí của nàng, mặc dù đối thủ của nàng không phải yếu lắm nhưng cũng không tính là rất mạnh.
Thắng không kiêu, bại không nản, đây chính là Tú Anh!
Trải qua sáu trận thi đấu, Tú Anh mới phát hiện thật ra thì thực lực của mình cũng không tệ cho lắm, nàng càng thêm hiểu rõ về bản thân mình, đây chính là một chuyện tốt.
Hiện tại Tú Anh chỉ cần thắng thêm một trận nữa thôi thì sẽ vào được TOP 100, liền có thể trở thành nội môn đệ tử, năm nay người có thể tiến vào được TOP 100 cũng không nhiều lắm, nên chắn chắn có khả năng là nàng đã bị người khác chú ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.