"Hai mươi tuổi!" Bộ Tranh lập tức trả lời.
"Có lẽ ngươi nên đi ngủ một giấc đi, đợi lát nữa tới lúc xuất phát ta sẽ gọi ngươi." Tú Anh nói luôn. Giấc mộng này thực sự quá đẹp a. Hai mươi tuổi đã có công lực như vậy, kể cả là trong thế lực cấp Huyền cũng chẳng có mấy ai.
"Ah, vậy ta sẽ ngủ một lúc. . ." Bộ Tranh vậy mà chẳng hề nhận ra ẩn ý trong lời nói của Tú Anh, gục xuống bên cạnh mà ngủ. Mấy ngày vừa qua, vì để sau này có thêm chút tiền phòng thân, gã liên tục hái thuốc vài ngày rồi.
". . ." Tú Anh hết nói nổi.
Thật sự là một người ngu ngốc!
Trong lòng Triệu Ngọc Nhi thầm thở phào, thì ra cái tên ngu ngốc này lại coi mộng là thật, như vậy cũng tốt, sau này sẽ không bị làm phiền nữa.
Tuy rằng đi nghe lén Bộ Tranh nói chuyện, nhưng có thể nói chỉ là bởi cô nàng không muốn mình bị người khác phớt lờ. Hiện giờ đã sáng tỏ đó là chuyện giả dối hư ảo, tâm tình của nàng ta dĩ nhiên là phơi phới, đồng thời còn tự châm biếm sao mình lại rỗi việc đi để ý chuyện vớ vẩn như vậy.
Trong lòng của cô nàng, Bộ Tranh chỉ là một tiểu nhân vật đáng ghét. Cô nàng thực sự không muốn nảy sinh bất cứ quan hệ gì với Bộ Tranh, chỉ hy vọng gã không làm phiền mình là tốt lắm rồi. Cô nàng đâu còn bận tâm gì đến việc trước kia Bộ Tranh tha thiết luyến thương mình đến thế nào. Người như vậy nhiều lắm, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo/2918233/chuong-11.html