Thanh Hòe Lâu là tửu lâu lớn nhất Liễu Châu thành, tòa tửu lâu này xây dựng ở một gốc cây Thanh Hòe có mấy ngàn năm tuổi rồi, một gian lâu các thanh nhã tọa lạc dưới các cành lá xum xuê. Đại khái có hơn hai mươi phòng, thân cây bị mài thành cầu thang, người không tinh thông võ nghệ cũng có thể trèo lên được, quang cảnh cực kỳ thanh nhã.
Trong lầu tương đối xa hoa, bên trong thành phú thương thường xuyên chọn mở tiệc chiêu đãi khách ở nơi này.
Diệp Húc và Diệp Tần hai người đi tới dưới tàng cây Thanh Hòe, lập tức có tiểu nhị tới đón tiếp dẫn tới một gian nhã các ngồi xuống.
"Thiếu Bảo, thế giới bên ngoài to lớn, cao thủ nhiều, căn bản không phải là ngươi có thể tưởng tượng được!"
Trong nhã các, Diệp Tần uống vài chén rượu, nói lập tức nhiều lên, lắc đầu thở dài: "Lúc trước ta rời khỏi Diệp gia, lúc đó từng cho rằng Diệp gia ta coi như là hùng bá một phương, nào biết đâu tới bên ngoài rồi mới phát hiện ra. So sánh với mấy thế gia vạn đại truyền thừa mấy trăm ngàn năm, Diệp gia ta chỉ là một nhà giàu mới nổi, căn bản không thể nào so sánh được! Chúng ta nơi này được gọi là thiên tài, tới bên ngoài rồi, chỉ được tính là bình thường, điểm này, ca ca đã thấy được rồi…"
Trên mặt hắn lộ ra một chút chua xót, hiển nhiên bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, trải qua không ít suy sụp.
"Tuy nhiên, huynh đệ chúng ta đồng lòng, ta tuyệt đối tin tưởng Diệp gia ta sẽ không chút thua kém thế gia đại phiệt bọn họ!"
Hắn tinh thần không chút suy sút, Diệp Tần dường như một cây bảo đao. Hắn ở trong quân Tần ma luyện bốn năm, nhưng không những không kém đi, ngược lại khiến cho hắn càng thêm sắc bén, cạnh sắc lộ ra!
Diệp Húc chưa từng bao giờ rời khỏi qua Miêu Cương, đối với tình hình bên ngoài cũng không biết gì cả, không kìm nổi hỏi: "Đại ca, vu sĩ bên ngoài, thiên tài thực sự nhiều như vậy sao?"
"Những người ta gặp, còn chưa được coi là thiên tài."
Diệp Tần mi phi sắc vũ cười nói: "Chẳng qua bọn họ hiểu được càng nhiều, kiến thức rộng hơn, tu luyện càng thêm hệ thống hơn, thực lực càng mạnh hơn. Liễu châu chúng ta, cầm được một vu bảo đã được xem là một phương cự bá rồi. Nhưng ở bên ngoài, cầm một kiện vu bảo là rất bình thường. Trong quân đội Đại Tần ta có quân chiến xa, đó là vu bảo, có thể trở được tám vu sĩ, ở giữa không trung ầm ầm bay qua. Những vu sĩ trong đó sử dụng vu pháp, oanh sát đối thủ!"
Diệp Húc trong lòng hoảng sợ, rồi lại sinh ra hứng thú đối với thế giới bên ngoài. Thế giới bên ngoài phấn khích như vậy, nếu cả đời chỉ ở lại Liễu Châu này chẳng phải phí một đời sao?
Hai người nói nói cười cười, Diệp Húc giảng một chút chuyện trong quân Tần.
Diệp Húc cũng không uống rượu, đại bộ phận đều bi hắn tống vào trong bụng, dĩ nhiên có chút ngà ngà say.
Đột nhiên, cửa sổ nhã các đối diện mở ra, một thiếu nữ thanh xuân mười sáu mười bảy tuổi nhô đầu ra. Nàng mang tới một cây gậy trúc, chống cửa sổ lên, lộ ra cánh tay trắng muốt.
Nàng mặc quần màu lục, mái tóc đen nhánh như thác nước vắt xuống đầu vai, trông có vẻ cực kỳ dịu dàng ít nói.
Nhìn thấy Diệp Tần, thiếu nữ nao nao, lộ ra một chút ngượng ngùng, xoay người lui ra, lại quay đầu lại liếc mắt đánh giá hắn một cái.
"Các tỷ muội,nơi này hoàn cảnh vô cùng tốt, thanh tĩnh mát mẻ, chúng ta thưởng thức một chút rượu ngọt, kể chuyện thú vui khuê các, thếnào?"
"Tinh tỷ, tiểu muội mang tới một bộ cầm tốt, hôm nay có thể phong cảnh một phen rồi, tiểu muội đánh đàn, Tinh tỷ có thể khoe giọng hát của mình."
"Hay quá, còn gì thú vị hơn!"
Trong nhã các đối diện những thanh âm thiếu nữ mồm năm miệng mười truyền tới, Diệp Tần cười ha hả nói: "Hóa ra là một đám ca kỹ. Thiếu Bảo, chúng ta uống rượu dùng bữa thực cũng không thú vị lắm. Không bằng mời mấy cô bé này, khiến nàng xướng một khúc cho chúng ta."
Diệp Húc nhấp nháy mắt cười nói: "Đại ca, ngươi say rồi, vài nữ nhân kia cũng là người đàng hoàng, không phải là ca kỹ…" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Diệp Tần cắt ngang lời hắn nói, cười ha hả nói: "Nữ nhân đàng hoàng? Sau khi nghe xong đưa cho các nàng tiền, không phải biến thành ca kỹ thì là gì?" Dứt lời hắn quát lớn một tiếng, lấy tay hướng ra phía ngoài chộp tới.
Chỉ thấy nguyên khí của hắn phá tay mà ra, ở trong không trung hình thành một bàn tay dài chừng nửa mét. Khoảng cách vượt qua hơn mười mét, thăm dò nhập sâu vào cửa sổ nhã các đối diện. Tay hắn chụp tới, chộp thiếu nữa quần màu lục kia vào trong lòng bàn tay, rụt trở về.
Trong nhã các đối diện lập tức truyền tới từng tiếng thét chói tai của nữ nhân. Thiếu nữ quần màu lục chỉ cảm thấy hoa mắt, liền bị Diệp Tần bắt tới, cầm tới lầu đối diện.
"Tiểu nương tử, biết xướng khúc gì không?" Diệp Tần trừng mắt lờ đờ say nói.
Thiếu nữ quần màu lục sắc mặt có vẻ kích động, lập tức định thần lại, tự nhiên hào phóng ngồi xuống cười nói: "Diệp gia hai vị thế huynh, nếu muốn nghe một khúc, sao không tới đối diện đi? Chộp tiểu muội tới đây, có tổn hại tới thể diện hai vị thế huynh đó."
Những cô gái khác ở bên đối diện hô to gọi nhỏ nói: "Không tốt, Phương Tinh tỷ tỷ bị hai ác hán chộp đi,nhanh đi thông tri người nhà tới cứu!"
"Hai ác hán kia thật sự to gan lớn mật, ngay cả Phương gia nhị tiểu thư cũng dám động, xem bọn họ chết thế nào!"
Diệp Húc nghe xong lời này, âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: "Nữ nhân này là Phương gia nhị tiểu thư Phương Trinh. Nếu bị Phương gia biết đại ca bắt nàng đến, chuyện sẽ lớn đây…"
Diệp Tần cũng nghe thấy tiếng những thiếu nữ đang quát tháo, lập tức tỉnh rượu hơn nửa, nhưng vẫn giả say quát: "Tiểu nương tử, biết xướng Tướng Quân Lệnh không? nếu không biết xướng, thì cút xuống lâu đi!"
Hắn trong lòng âm thầm đắc ý, Tướng Quân Lệnh là khúc hát trong quân, luôn luôn đều là những đại lão gia rống to mà xướng. Phương Trinh là một thiên kim tiểu thư, tất nhiên không xướng ra được, tự nhiên phải ngoan ngoãn xuống lâu.
Nào biết cô gái kia khẽ mỉm cười, mở miệng xướng hát: "Trên cao gió mạnh, tiếng địch trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mặt trời lặn trên sa mạc, trăng tàn đang lên, ngày đêm nghe tiếng đà linh, trong mộng nhớ quê cũ…" Thanh âm mặc dù ôn nhu, nhưng lại có ý rất dõng dạc.
Diệp Tần ngây người như phỗng, đợi một khúc xướng ca hết, lúc này mới đứng dậy, xá dài nghiêm nghị nói: "Tần mỗ mới đường đột mạo phạm, mong thế muội chớ trách!"
Phương Tinh cuống quít đứng dậy, vén vạt áo khom người chào, cười nói: "Người không biết không có tội, thế huynh không cần đa lễ."
Diệp Húc nhìn hai người vẻ mặt có chút không thích hợp, vội vàng ho khan một tiếng.
Diệp Tần bừng tỉnh giấc, Phương Tinh phục hồi tinh thần, xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng. Đúng lúc này, tiếng người ầm ỹ vang lên bên nhã các đối diện, phẫn nộ quát: "Ai dám bắt nhị tiểu thư nhà ta? Nhanh ra đây chịu chết!"
Phương Tinh vội vàng đẩy cửa sổ ra, thăm dò nhìn thoáng qua, cười nói: "Hóa ra là Đông Phương thúc thúc! Vừa rồi chỉ là Diệp gia thế huynh cùng ta đùa vui một chút, chưa từng có ác ý bắt ta, ta liền xuống dưới ngay." Quay đầu lại nhìn Diệp Tần yên nhiên cười nói: "Thế huynh, ta đi xuống."
Trong mắt nàng chỉ có một mình Diệp Tần, đúng là hoàn toàn không nhìn tới Diệp Húc.
"Thật sự là một nữ nhân dịu dàng nhàn thục, tự nhiên rộngrãi…" Diệp Tần cảm thán nói.
Diệp Húc thầm nghĩ trong lòng không ổn, khuyên nhủ: "Đại ca, Phương gia là địch nhân của Diệp gia chúng ta, nữ nhân nhà bọn họ không dính vào là tốt nhất."
Diệp Tần phục hồi lại tinh thần, cười gượng hai tiếng nói: "Chuyện này ta tự nhiên hiểu được … lão thất, hiện tại chỉ sợ chúng ta có phiền toái."
Diệp Húc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong lầu các đối diện, Phương gia vu sĩ nổi giận đùng đùng, phái người tới đón tiếp Phương Trinh, lập tức đưa về Phương gia.
Trong nhã các còn có một đại hán áo hồng bào, vẻ mặt âm trầm. Hắn chính là vị Đông Dương thúc thúc trong miệng Phương Tinh. Phương gia nội phủ chấp sự, đã tu luyện tới Dung Nguyên nhất phẩm, Phương Đông Dương.
Phương Tinh đi rồi, Phương gia người cũng không có rời đi, cách cửa sổ lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người Diệp Tần, Diệp Húc.
Phương Đông Dương ánh mắt mị mị, hạ giọng nói: "Diệp gia hai vị thiên tài…"
Sát khí trong mắt hắn lộ ra, từ khi Diệp Tần trở về phủ, áp lực của hai nhà Chu Phương trở nên lớn hơn. Từ trước Diệp gia chỉ có một Diệp Húc, Phương gia còn có Phương Thần có thể đối lại được. Nhưng mà hiện giờ nhiều hơn một Diệp Tần, thế cân bằng đã bị phá vỡ.
Diệp Tư Đạo dù đột phá tới Tam Chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ, nhưng cũng không thể đồng thời đối phó hai nhà. Nhưng nếu để hai người này trưởng thành lên. Chu Phương hai nhà tất lâm vào kết cục diệt vong.
Lần này Diệp Tần say rượu gây rồi, bắt Phương Tinh trở thành ca kỹ xướng khúc, Phương gia làm thế nào không giận?
Nhưng đồng thời đây cũng là một cơ hội, nếu là có thể đem hai người ở lại chỗ này. Diệp gia cũng sẽ không còn đủ gây lên sợ hãi, có Chu Phương hai nhà liên kết, Diệp Tư Đạo cũng không làm gì được Phương gia!
"Diệp gia hai vị thiếu gia, các ngươi đều tự mình lưu lại một tay, dập đầu bồi tội, có thể rời đi được." Phương Đông Dương điềm nhiên nói.
Diệp Tần bật cười nói: "Thiếu Bảo, có người bảo chúng ta lưu lại một tay kìa, ta sợ quá."
Diệp Húc mỉm cười vâng vâng dạ dạ nói: "Ta sợ đau, chi bằng thay vì ta tự mình ra tay, các ngươi tới chém đi!"
"Phương Đông Dương chuyện vừa rồi đích thật là chúng ta không đúng, nhưng đã hướng Phương Tinh nhận lỗi. Ngươi muốn chặt bỏ một bàn tay của hai huynh đệ chúng ta, làm gì có đạo lý đấy? phải lưu lại một bàn tay. Không bằng Phương gia các ngươi tự mình tới động thủ đi!"
Phương Đông Dương sắc mặt âm u lạnh lẽo, tức giận tới phát run. Hai người này kẻ xướng người họa, hiển nhiên không để hắn vào mắt!
Hắn triển khai khí thế, khí huyết và nguyên khí tràn đầy trong cơ thể, giống như một vòng mặt trời cao chói chăng, bao lại thân thể hắn, tản mát ra dáng vẻ bệ vệ vô cùng.
"Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, nghĩ mình có thể trở thành vu sĩ liền không kiêng nể gì cả. Xem ra hai vị thiếu gia Diệp gia cũng là thiếu khuyết giáo dưỡng rồi! Cũng được, hôm nay ta thay mặt cha mẹ các ngươi giáo huấn các ngươi một chút!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]