Chương trước
Chương sau
Hai tên đầu sỏ Hoàng Tuyền Ma Tông đứng ở đỉnh núi nhìn quần sao trên bầu trời xa xăm. Ứng Tông Đạo nghe vậy bật cười: "Triều sư, Hàn Nguyệt Cung có ngàn vạn đệ tử, nhiều đếm không xuể, Diệp sư đệđi cầu hôn cùng Thái Dương Thần Cung cầu hôn chưa chắc đã cùng một cô gái, lại có gì liên quan?"

"Tiểu tử thối, giả bộ ít thôi!"

Triều Công Thiều cười lạnh nói: "Lần này Thái Dương Thần Cung tuyên dương bốn phía, người mà Đông Hoàng Mục đệ tử bọn họ cầu hôn chính là có thân thể ngũ hành của Hàn Nguyệt Cung. Trong Hàn Nguyệt Cung, thân thể ngũ hành chỉ có một người, ngươi thân là tông chủ cũng sớm biết người nọ là ai, cũng biết đối tượng Diệp tiểu tử thích là ai. Kẻ mà bọn họ cầu hôn lần này rõ ràng là cùng một người, đều là kẻ có thân thể ngũ hành, Thủy Đức Cộng Công!"

Lão cổ hoặc nói: "Ngươi còn không đi, ở nửa đường xử lý hết đội ngũ cầu hôn của Thái Dương Thần Cung đi? Tông Đạo, kia chính là thân thể Thủy Đức Cộng Công đó, là nhân vật tương lai có cơ hội trở thành Vu Hoàng đó! Nếu có thể làm phu nhân của đệ tử Hoàng Tuyền Thánh Tông ta, tương lai dù cho ngươi không thể trở thành Vu Hoàng, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta cũng có một vị Vu Hoàng trấn thủ, bảo vệ vạn năm bình yên!"

"Không đi."

Ứng Tông Đạo lắc đầu, nói: "Đám hỏi lần này giữa Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung tất nhiên rất được bọn họ coi trọng, nếu ta đi tất sẽ bị hai đại ma cung coi như kẻ thù, có khi còn bị bọn họ vây công. Nếu để Diệp sư đệ tự mình đi, ta ở đây trấn thủ, Hàn Nguyệt Cung dù không đồng ý cũng sẽ không dám làm khó Diệp sư đệ. Nhưng nếu ta đi thì lại không được tốt."

Triều Công Thiều cắn răng, cả giận nói: "Ngươi thân là Tông chủ, sao có thể không tính toán thay cho Thánh Tông? Khốn kiếp, ngươi không đi thì ta đi! Lão tửđi làm thịt đám chim ngu Thái Dương Thần Cung kia!"

Lão nóng vội bước ra, Triều Công Thiều chính là Nhân Hoàng đỉnh phong, một bước đi ra nửa Thập Vạn Đại Sơn, lại bước thêm bước nữa đi ra ngàn dặm, bay hướng trời cao.

"Thật nóng nảy, Triều sư tuy lớn tuổi nhưng vẫn giống như một cái ngoan đồng vậy…"

Ứng Tông Đạo không nhịn được lắc đầu, mỉm cười nói: "Triều sư, ngài còn chư nghe ta nói xong đã vội vã chạy đi, chỉ sợ là ngài sẽ ăn thiệt thôi. Ta còn chưa kịp nói cho ngài biết, lần này đội ngũ cầu hôn của Thái Dương Thần Cung có một vị Nhân Hoàng đỉnh phong, Đông Hoàng Thương. Hơn nữa y còn tùy thân mang theo một món nhân hoàng chi bảo, nhưng lấy bản lĩnh của ngày hẳn là có thể so cao thấp với Đông Hoàng Thương, chỉ là thắng hay không thì thật khó nói…" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hắn không một chút lo lắng, nhàn nhã đi trở về Tổng đàn Thánh Tông, đã thấy Hầu Nhân Vực khom người đứng chờ trong Tông chủ đại điện.

"Nhân Vực, có việc gì vậy?" Ứng Tông Đạo dịu dàng hỏi.

Hầu Nhân Vực lại càng thêm kính cẩn đáp: "Thưa sư tôn, đệ tửđã tu luyện đến đỉnh Hợp Thể kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Tam Tương cảnh Pháp Tướng kỳ. Nhân Vực bạo gan mời sư tôn ban thưởng tâm pháp Tam Tương cảnh."

Ứng Tông Đạo gật đầu, mỉm cười nói: "Tu vi tiến cảnh của ngươi thần tốc, không hổ là thân thể ngũ hành, tương lai tất có thể theo kịp ta, thậm chí còn có thể trở thành Vu Hoàng!"

Hầu Nhân Vực cung kính, trầm giọng nói: "Đáng tiếc là đệ tử vẫn kém Diệp sư thúc. Diệp sư thúc nhập môn muộn hơn đệ tử mười năm, nhưng lúc này sư thúc đã tu luyện đến Tam Thần cảnh, thực lực lại khủng bố, đệ tử thật sự không phải là đối thủ."

"Diệp sư thúc của ngươi là một tên quái thai, không thể dùng tư chất đểđánh giá. Kỳ thật tư chất hắn cũng không cao, ngọc lâu chỉ có bảy tầng, hắn cao ở nhận tính và ngộ tính."

Ứng Tông Đạo giơ một ngón tay điểm lên mi tâm Hầu Nhân Vực, truyền thụ cho hắn Ma Đạo Thiên Đình Vô Lượng Chân Kinh cuốn thứ bảy, mỉm cười nói: "Tư chất của ngươi hơn xa hắn, chỉ là không có vận mệnh như hắn mà thôi. Chờđến khi ngươi chân chính tu luyện đến Tam Tương cảnh, ta sẽ truyền thụ cho ngươi môn cấm pháp khác, khiến thực lực của ngươi lại tăng lên một tầng."

Hầu Nhân Vực khom người, chần chừ một lát lại nói: "Đệ tử thấy Diệp sư thúc và Đại Minh Tôn Vương của Ma tộc ở cùng một chỗ. Sư tôn, có phải trong đó…"

Hắn do dự một chút, không định nói tiếp, cười khổ nói: "Sư tôn, đệ tử vốn không nên lắm miệng, có lẽ chỉ là đệ tử nghĩ nhiều…"

Hắn có vẻ không vội cũng chẳng gấp, xoay người rời đi.

"Tiểu tử này lại châm ngòi quan hệ giữa ta và Diệp sư đệ."

Ứng Tông Đạo khẽ cười một tiếng, không để ở trong lòng, thầm nghĩ: "Ngươi ngay cả Ma Đạo Thiên Đình Vô Lượng Chân Kinh mà ta truyền thụ cũng đã sắp tu luyện đến Tam Tương cảnh sao? Hầu Nhân Vực, tốc độ tu luyện của ngươi quả thật rất nhanh. Trong ba đại cấm pháp mà ngươi tu luyện, ngoài Ma Đạo Thiên Đình ta truyền thụ ra, còn có một loại là Ma La Thôn Thiên Ma Kinh, về loại cuối là gì thì ngay cả ta cũng không biết…"

Ứng Tông Đạo khẽ nhíu mày, hắn sớm biết rõ lai lịch của Hầu Nhân Vực, tuy nhiên lòng dạ hắn còn thâm trầm hơn Hầu Nhân Vực gấp trăm lần, tuy biết rõ nhưng vẫn truyền thụ cho y Ma Đạo Thiên Đình Vô Lượng Chân Kinh, đãi y như đệ tử chân chính, dốc lòng dạy bảo, không nhìn ra được chút khác thường nào.

Sở dĩ hắn không động Hầu Nhân Vực, ngoài chuyện tránh kinh động ma Hoàng, miễn cho hiện tại liền phát sinh xung đột với Ma Hoàng thì còn một nguyên nhân sâu xa nữa, đó chính là cấm pháp mà Hầu Nhân Vực lấy được từ trong ngọc lâu do thiên đạo ban tặng.

"Con lai người ma, đồng thời có đặc thù của Nhân tộc và Ma tộc, đạt được thiên đạo truyền thừa, thân thể ngũ hành kim đức thiếu hạo, người nào có thể có loại tư chất nghịch thiên như này? Thành tựu tương lai của hắn có lẽ còn vượt qua cả Ma Hoàng, tuyệt đối không thểđể hắn tiếp tục trưởng thành, nếu không Thánh Tông ta sẽ gặp nguy hiểm!"

Ứng Tông Đạo thở dài, thầm nghĩ: "Nhưng ta còn muốn tiểu tử này mau chóng tu luyện đến Nhân Hoàng kỳ, xem công pháp mà thiên đạo truyền cho kia đến tột cùng là thứ gì, như vậy thì Thánh Tông ta lại có thêm một loại cấm pháp nữa… Hơn nữa ta chưa trở thành Vu Hoàng, cũng không chắc đối kháng được với Ma Hoàng, tạm thời không nên động tới hắn… Diệp sư đệ a, ta vừa hy vọng ngươi sớm thành Nhân Hoàng, lại sợ ngươi tham công liều lĩnh, căn cơ bất ổn, hy vọng ngươi chậm một chút…"

Hắn nghĩđến đậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, cao giọng cười nói: "Tôn khách từ xa tới, Tông Đạo không thể nghênh tiếp, còn mong Yêu Chủ thứ tội!"

Đằng xa mây nhẹ nhàng trôi, một gã thiếu niên áo xanh chậm rãi đi ra từ trong mây, thần thái hào hứng, mặt mang ý cười, ngay lập tức đi đến bên người Ứng Tông Đạo, đúng là Yêu Chủ Thiên Yêu Cung trong đầm lầy Vân Mộng, một Đại thánh chủ của Yêu tộc.

Hai người đứng chung một chỗ, áo trắng như tuyết, áo xanh như ngọc, đều là những nhân vật ngọc thụ lâm phong, thanh tú tuấn lãng giống như yêu nghiệt.

"Ứng sư huynh, tiểu đệđến lần này là vì một chuyện đại hỷ sự."

Yêu Chủ khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: "Ta là tới cầu thân, Diệp Thiếu Bảo của quý tông có ở không?"

Ứng Tông Đạo khẽ động thần sắc, cười ha ha, vội vàng cung kính mời Yêu Chủ, cười nói: "Yêu Chủ, đây đúng là đại hỷ sự, còn mời vào điện trò chuyện."

"Đang có ý này đây."

Thiếu niên áo xanh cười nói: "Tiểu đệ lần này tiến đến, đúng là mặt dày mày dạn tới cầu hôn, đương nhiên cũng phải đưa ra một ít sính lễ. Ứng sư huynh mời xem."

Hắn giơ tay phất một cái, trước người xuất hiện từng quyển kinh văn, từng món vu bảo, hạ giọng nói: "Chín cuốn Thiên Yêu Đồ Thánh Quyết, chín cuốn Hi Hoàng Phục Đạo Kinh, còn có nhân hoàng chi bảo, một món Hi Hoàng La Thiên Hoa, về phần những thứ khác đều là một ít đồ chơi bất diệt chi bảo mà thôi, không đáng nêu ra. Còn mong sư huynh gọi Diệp Thiếu Bảo, ta sẽ nói tỉ mỉ với hắn."

"Thiếu Bảo không ở trong tông, hắn vừa mới đi ra ngoài rồi."

Ứng Tông Đạo hàm hồ nói, cũng không nói rõ là Diệp Húc đi Hàn Nguyệt cung cầu hôn. Vị thiếu niên áo trắng này mặt mày hồng hào, nét mặt tỏa sáng như thể chính hắn đón dâu vậy, cười nói: "Nhưng mà, việc này Ứng mỗ có thể ứng thừa thay Diệp sư đệ. Yêu Chủ, chuyện hôn nhân này cứđịnh như vậy đi!"

Yêu Chủ mừng rỡ, cười nói: "Ứng sư huynh quả nhiên hào sảng, ta vốn tính, nếu lần này kết thân không thành thì bắt Diệp Thiếu Bảo đi, nghiêm hình tra tấn, ép hắn vào khuôn khổ, xem ra giờ cũng không cần thiết."

Hai người liếc nhau, cười ha ha.

Ứng Tông Đạo đắc ý dào dạt, thầm nghĩ trong lòng: "Diệp sư đệ quả là phúc tinh của ta, không ngờ tiểu tử này lại đoạt được đến tay, ngay cả Yêu Chủ cũng phải tự mình đến cầu hôn. Năm đó ta giết quá nhiều người, gần như có lỗi với tất cả thánh địa trong thiên hạ, chỉ có mấy người thân thiết, nhưng không có mấy đồng minh. Nhưng tiểu tử này nếu "gả" đến Thiên Yêu Cung làm con rể Yêu Chủ rồi, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta sẽ có được cường viện là Thiên Yêu Cung này! Ta độ qua Vu Hoàng nhân kiếp cũng nắm chắc hơn một phần!"

Hai người ở trong Tông chủ đại điện trò chuyện thật vui vẻ, giao lưu kiến giải vu đạo, lại âm thầm định mấy hiệp nghị không người nào biết.

Mà lúc này, Diệp Húc đã rời khỏi thế giới Vu Hoang, đi đến thiên ngoại hư không. Hắn còn chưa biết mình đã bị Ứng Tông Đạo "bán" đi, bỗng dung lại có thêm một chuyện hôn sự, thậm chí ngay cảđối phương là người con gái nào của Yêu Chủ, Ứng Tông Đạo cũng chẳng hỏi mà cực kỳ thoải mái đồng ý.

Trải qua trận chiến trong biển, Diệp Húc giả vờ là đã chết rồi mai táng gần ngàn vị vu sĩđại vu, thậm chí cả hơn mười vị Tam Tương cảnh, ngay cả lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh là Hạ Tường Đường cũng chịu độc thủ. Vị Tần vương Đại Đường cũng bị Diệp Húc trấn áp trong đỉnh.

Trận chiến này, chỉ có bốn năm người là chạy ra khỏi sát cục của Diệp Húc, trên đời không có bức tường nào ngăn được gió lùa qua, cuối cùng chuyện này vẫn truyền ra ngoài gây chấn động thiên hạ, không người không biết, không người không hay.

Hắn một lúc trấn áp giết chết nhiều cường giả như vậy, không thể nghi ngờ là một trận động đất với ảnh hưởng còn lớn hơn cả trận ác chiến trong cảnh nội Đại Đường kia.

Hiện giờ, Diệp Húc đã bị tất cả mọi người coi là một nhân vật không thể dễ dàng đắc tội, trận chiến kia đã đánh ra một kết quả khiến tuyệt đại đa số vu sĩđại vu rung động, kinh sợ một phương. Đại đa số mọi người đều coi hắn như lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh.

Với nhiều người, cho dù là đại vu, đầu sỏ, hắn cũng là một lão ma đầu ác danh rõ rệt, không thể dễ dàng trêu chọc.

Những người trẻ tuổi dám đấu một trận với hắn lại chẳng có bao nhiêu.

Hắn cực kỳ nội bật, nhất thời vô hai!

"Không cần đi nữa, mảng sao trời này rất thích hợp cho các ngươi quyết ra thắng bại, xem ai mới là Đệ nhất Đại tôn vương dưới trướng ta!"

Diệp Húc phóng mắt nhìn, chỉ thấy lúc này vẫn là ban ngày, ánh trăng chưa dâng lên, lập tức trầm giọng nói: "Tuy nhiên, chiến đấu là chiến đấu, tuyệt đối không thể phân ra sinh tử. Các ngươi đều là những cánh tay đắc lực của ta, nếu có tổn thương gì liền tương đương với ta tự chặt đi cánh tay mình."

Tu Đề Minh Tôn khom người xưng phải, khi ngẩng đầu lên đã là dáng vẻ bệ vệ, khí thế phóng lên như nhấc lên những làn sóng lớn vô hình, mở ra không biết bao nhiêu tinh thạch.

Khí thế lão hóa thành một thế giới, một tòa thần điện ma hỏa xuất hiện, bên trong là hàng tỉ thiên ma thần quốc, ma long xoay quanh phía trên thần quốc như một vị thần thủ hộ!

Đại Phần Thiên Ma Long Trang Nghiêm Kinh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.