Chương trước
Chương sau
Hắn triển lộ nguyên thần, tên vệ sĩ kia cho là hắn là đại vu Tam Thần cảnh nên không dám chậm trễ, vội cho hắn đi.

Diệp Húc đi vào Trung Đô, ngắm nhìn mọi nơi xem cảnh trí con người nơi đây, chỉ thấy nam nữ Trung Đô đều cuồng dã, trong thành thi thoảng có vu sĩ một lời không hợp là xách binh đao giết người, vệ sĩ thủ thành này cũng chẳng quan tâm, chỉ đến khi có người chết thì họ mới đột nhiên xuất hiện tha xác chết đi dọn dẹp.

Cảnh tượng này khiến cho Diệp Húc không khỏi nhíu mày, phong tục Hạ Châu và Trung Thổ khác nhau, thêm phần dã tính và giết chóc. Hắn thật không có ý kỳ thị Hạ Châu, chỉ là không quen.

Trên thực tế, vu sĩ Trung Thổ Thần Châu rất kỳ thị Hạ Châu, bởi vì người và yêu nơi đây sống chung, lại thông hôn, huyết mạch không tinh thuần, bởi vậy gọi vu sĩ nơi đây là man di, rất ít vu sĩ Trung Thổ đến đây mở phủ truyền đạo.

"Quanh Trung Đô có rất nhiều dãy núi, đâu mới là Huyền Không Sơn? Chi bằng tìm một người hỏi."

Vu sĩ Đại Kim quốc vừa rồi theo hắn vào thành lúc này đã tiến vào trong thành, tìm kiếm cao nhân. Diệp Húc nhìn thoáng qua một đám tửu lâu, tân khách lui tới, phần đông là vu sĩ, hắn nghĩ nghĩ rồi cũng lên lầu. Từ khi tu vi thành công, hắn rất ít ăn uống, lần này vẫn là lần đầu đi đến nơi như tửu lâu sau mười mấy năm qua.

Diệp Húc tiến vào tửu lâu, vừa mới ngồi xuống thì đột nhiên thấy tửu lâu đột nhiên tối sầm lại, một đại hán trông như tháp sắt chen vào. Người này cực kỳ hùng tráng, so với vu sĩ Đại Kim quốc còn cao lớn uy mãnh hơn, mũi ngựa râu rồng, tóc như tông mao, từng sợi dựng thẳng ra sau, trên cổ dầy đặc long lân.

Ở sau hắn còn đi theo hai đồng tử hoạt bát đáng yêu, một mặc áo gấm hoa lệ, vàng lóe chói mắt, một mặc áo màu bạc, cực kỳ thanh tú. Đỉnh đầu hai đồng tử mọc sừng rồng, vừa nhìn là biết long chủng trong yêu tộc.

Đại Hán và hai đồng tử kia tìm được bàn trống, đại mã kim đao ngồi xuống, vỗ án kêu lên: "Chủ quán, mang mười con nghé đến, phải là nghé con sống được một năm, đừng lấy trâu già!"

Tiểu nhị giật mình cuống quít chạy tới, cười nói: "Mười con nghé con? Khách quan ăn được hết không?"

Thấy đại hán kia trừng mắt, tiểu nhị vội cuống quít cười nói: "Ăn hết, ăn hết… Khách quan ăn chín hay là ăn sống?"

"Can Sài sư huynh nhà ta thích ăn thịt bò mềm mịn, chi bằng lấy lửa nướng chín năm phần, nhưng ta phải đi ngay, dắt đám nghé con đến là được. Huynh đệ chúng ta không có ăn uống như Can Sài sư huynh, ăn không nhiều lắm, chỉ cần năm con."

Kim giác đồng tử kia phất tay đuổi tiểu nhị đi, nói với đại hán với vẻ lo lắng: "Sư huynh, Hùng sư huynh kia phản rồi, không tính trở lại Quan Tinh Phong, giờ ngay cả chúng ta cũng bị hắn đánh trở về. Thằng nhãi này còn khuyên chúng ta, nói là chỗ lão gia dù tốt, linh dược khắp nơi, nhưng dù sao không có tự do, tự mình trồng trọt vẫn tự tại hơn."

Ngân giác đồng tử nói với vẻ mặt đau khổ: "Hùng sư huynh tên nhãi này, lão gia cho hắn ba món tam tương chi bảo, mà huyết thống hắn vốn cao hơn chúng ta, là dị chủng thượng cổ thuần khiết, giờ tu thành nguyên thần rồi nên chúng ta chẳng đánh lại được, giờ biết báo cáo với lão gia như thế nào đây?"

"Hắn chạy không được!"

Tên đại hán long lân kia mũi ngựa phun khói, cả giận nói: "Vừa rồi ta còn chưa ăn no, giờ no rồi sẽ tranh cao thấp với lão Hùng kia!"

Diệp Húc ngồi đó với sắc mặt thật cổ quái, người khác không biết ba kẻ này nhưng hắn nhận ra, long lân đại hán chính là thú cưỡi của hắn ở Thanh Châu, Can Sài Giao, mà hai đồng tử kia chính là hai con giao long Kim Giác Ngân Giác.

Hắn nhìn lướt qua thì thấy Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác đã tu thành đại vu, luyện ra nguyên thần, khí huyết sôi trào, yêu khí cuồn cuộn trong cơ thể hắn, chỉ là bị ba tên này áp chế, chưa phóng ra mà thôi.

Ba tên này hẳn là có kỳ ngộ, tìm được Thiên Địa Âm Dương tứ sát, tu vi thâm hậu hơn xa so với đại vu bình thường.

"Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác, còn có tên Hùng Bi kia đều đã tu thành nguyên thần, xem ra đám người Ngọc Nương Hoàng Xán chắc cũng đã tu thành đại vu, trở lại Quan Tinh Phong ta."

Diệp Húc không có thói quen uống rượu, chỉ nhấp một ngụm trà, cảm thấy trà vô vị, chán nản để qua một bên. Hắn đã là đầu sỏ Tam Tương cảnh, trà thế gian rất khó nhập miệng, chỉ có tiên gia ủ mới có thể uống được.

Lúc này trong tửu lâu còn có rất nhiều vu sĩ Đại Kim quốc, nghe thấy ba người nói chuyện đều vểnh tai lên cẩn thận nghe.

Đột nhiên, bên ngoài có một người kêu lên: "Việc lớn không tốt! Đinh Lỗi thượng sư, Hoàng Nhan thượng sư đã bị con gấu trên Hãm Không đảo bắt rồi! Lúc này hai vị thượng sư bị con gấu kia câu nguyên thần, hạn chế một thân thần thông, đang làm ruộng trên Huyền Không sơn!"

"Đâu chỉ hai vị thượng sư? Ngay cả mấy trăm thượng nhân đi theo hai vị thượng sư cũng lọt vào tay gấu, cùng bị đày đi làm ruộng rồi!"

"Con gấu kia thật uy mãnh, nhưng nó bắt Hoàn Nhan hoàng tộc, giờ phút này chỉ sợ Đại Kim hoàng thất cũng sẽ không chịu nổi, con gấu này sẽ bị Trấn Quốc pháp trượng của hoàng thất đánh chết thôi!"



"Nếu kinh động đến Trấn Quốc pháp trượng, tình cảnh của con gấu đó quả thật không ổn. Trấn Quốc pháp trượng của Kim quốc đã là tu vi Tam Tương cảnh, con gấu ngu đần đó tuy có tam tương chi bảo, nhưng sao có thể là đối thủ của đầu sỏ được? Hắn tuy không muốn trở về, nhưng dù sao cũng là đồng môn của chúng ta, chi bằng lập tức chạy tới Hãm Không đảo Huyền Không sơn!"

Can Sài Giao do dự một lát, nói: "Nhưng ta còn chưa ăn no, đánh không lại…" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

"Sư huynh cứ ngồi xuống đợi chút lát nữa, Hùng sư huynh sẽ không bị người đánh chết trong chốc lát đâu."

Kim giác đồng tử nói: "Can Sài sư huynh, Hùng sư huynh còn khuyên chúng ta đừng trở về, cùng hắn làm Sơn đại vương. Thằng nhãi này đúng là ăn tim gấu gan báo rồi, phản ra ngoài còn chưa tính, lại còn dám bảo chúng ta cùng nhau phản!"

"Hắn vốn có tim gấu rồi! Nhưng Hùng sư huynh nói, hắn biết một cái thiên đại phú quý, nếu có thể lấy được phú quý đó tất sẽ có thành tựu trên cả lão gia, thậm chí còn có thể trường sinh bất lão! Hắn nói, cùng lắm thì đem phú quý đó chia cho lão gia một nửa, trả ân tình của người. Can Sài sư huynh, huynh cũng biết hắn nói là cái phú quý gì không?" Ngân giác đồng tử nói.

Can Sài Giao lắc đầu: "Ta nào đâu biết phú quý là cái gì? Quá nửa là con gấu ngu ngốc này bị điên rồi, miệng đầy hồ sài!"

Tiểu nhị dắt hai mươi con nghé con đến. Đầu Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác nhoáng lên một cái hóa thành đầu rồng, mỗi ngụm một con, ngốn nga ngốn nghiến ăn đám nghé kia, mà bụng ba người vẫn phẳng như cũ, có thể thấy được sức ăn thật kinh người.

"Đi! Đi lý luận với con gấu đần kia tiếp!"

Can Sài Giao để lại ngân lượng, đang định đứng lên thì thoáng thấy Diệp Húc ngồi ở một cái bàn cách đó không xa, bên cạnh còn mang theo một con chó đen nhỏ, lập tức hoảng hốt, vội lôi kéo Kim Giác Ngân Giác chạy đến quỳ lạy: "Lão gia!"

"Đứng lên đi." Diệp Húc thản nhiên nói.

Ba người nơm nớp lo sợ, vội vàng đứng dậy.

Diệp Húc liếc qua ba người một cái, như cười như không nói: "Bốn tên các ngươi thật có tiền đồ, không ngờ lại chạy đến Hạ Châu làm yêu vương. Trăm triệu dặm đường này, làm khó cho các ngươi lại bay được đến nơi đây."

Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào mà chỉ liếc nhau, thầm nghĩ: "Lão gia quả nhiên thần thông quảng đại, ở Trung Thổ Thần Châu xa xôi hàng tỉ dặm cũng có thể biết được hắc hùng làm phản, một mạch đuổi đến tận đây. Thằng nhãi hắc hùng này nếm mùi đau khổ rồi…"

Diệp Húc không để ý lắm, theo hắn thấy, Hùng Bi chỉ quậy chút xíu, không ảnh hưởng đến toàn cục.

Hắn cười nói: "Hãm Không đảo Huyền Không sơn ở nơi nào? Lão gia muốn đích thân đi đến đó, hỏi con gấu kia xem là rốt cuộc nó có muốn trở về hay không."

Can Sài Giao vội vàng đáp: "Lão gia, để ta dẫn đường."

Hắn đột nhiên ngâm dài một tiếng, yêu khí quanh thân rốt cuộc không ẩn giấu nữa, long uy phát ra, hóa thành một con long mã hùng tuấn, dài đến vài dặm, cả người kim mao hồng lân, ầm một tiếng liền đụng vỡ tửu lâu.

Kim Giác Ngân Giác cũng ngâm lên một tiếng hóa thành hai con kim long, làm mưa làm gió khiến trên bầu trời Trung Đô mây đen vần vũ, yêu khí cuồn cuộn. Ba con dị chủng thượng cổ thế mạnh như nước khiến mưa to tầm tã, điều khiển yêu phong bay tới vùng biển trong đại lục Hạ Châu kia.

Ba người bọn họ lúc này hóa thành nguyên hình, lập tức hiển lộ ra thực lực của đại vu, ép cho tân khách trong tửu lâu nằm ép xuống đất theo hình chữ đại, thậm chí cả vu sĩ trong các con đường bên cạnh cũng bị ép cho nằm úp xuống!

Mọi người đứng dậy nhìn, chỉ thấy tửu lâu biến thành một đống hoang tàn, Diệp Húc đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, cũng không biết là đi khi nào. Chỉ có ông chủ tửu lâu ngây người đứng trước đống hoang tàn kia, tay cầm một món vu bảo, cũng là Diệp Húc trước khi đi để lại trong ngực ông ta.

"Chủ quán, món nguyên thần chi bảo này để lại cho ông bồi thường tổn thất của tửu lâu!" Tiếng của Diệp Húc từ trong không trung truyền đến, rơi vào trong tai mọi người.

"Nguyên thần chi bảo!"

Phần đông tân khách sáng mắt lên, nhìn chằm chằm món vu bảo trong tay ông chủ tửu lâu, ánh mắt tỏa sáng, đồng loạt tế vu bảo lên rồi vây ông chủ này lại, không có ý tốt.

Ông chủ tửu lâu kia âm thầm kêu khổ, dậm chân nói: "Hôm nay ta đây trêu chọc ai đây? Hủy tửu lâu đi là được, vì sao còn để lại một món nguyên thần chi bảo làm bồi thường? Bỏ lại thì thôi, vì sao còn phải nói ra? Vị khách quan vừa rồi thoạt nhìn rất giống người tốt, không ngờ cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì… Nhưng nói gì thì nói, ta có được nguyên thần chi bảo, thực lực có thể so với thượng sư, còn phải sợ ai chứ?"

"Giết hắn đoạt bảo!"

Mọi người đồng loạt phi lên, vu bảo vu pháp bay đầy trời, rất nhanh đống hoang tàn tửu lâu kia liền biến thành một biển máu.

"A? Công đức của ta lại tăng lên một tia, chẳng lẽ có người vì ta mà chết? Trời thấy, chẳng lẽ chuyện gì cũng không làm mà có thể gia tăng công đức?" Diệp Húc vững vàng đi theo sau đám người Can Sài Giao, có chút mừng thầm.

Hãm Không đảo Huyền Không sơn cách Trung Đô cũng không quá ngàn dặm, rất nhanh liền đến. Diệp Húc dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở cạnh biển ước chừng trăm dặm có bảy hải đảo tập trung lại thành một đoàn, ở giữa là một hồ nước lớn, mà trên không hồ nước có một tòa tiên sơn tiên đảo treo lơ lửng, có thể nói là thần kỳ.

Nhưng giờ phút này lại có rất nhiều vu sĩ đang vây công tòa tiên đảo trong biển này, vu pháp vu bảo tề phi. Mà ở trên đảo, một nguyên thần hắc hùng cao tới vạn trượng đột nhiên xuất hiện, sườn mọc đôi cánh, oai phong lẫm lẫm, dễ dàng liền tiếp được phần đông đám vu sĩ Đại Kim quốc vây công.

"Lão gia, đó là Hãm Không đảo Huyền Không sơn của con gấu đần kia."

Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác hóa thành hình người, khom người nói: "Ba người chúng tôi lập tức đi bắt con gấu ngu đần kia, để lão gia hỏi tội!"

"Không sao, không cần bắt nó. Lão gia ta hiện là Phong chủ Quan Tinh Phong, thanh danh truyền khắp thiên hạ, sao có thể không có chút khí độ như vậy? Hùng Bi tuy bướng bỉnh, nhưng lão gia cũng không hề trách nó."

Diệp Húc phất phất tay, ngăn ba người lại, tủm tỉm cười nói: "Đại Kim Trấn Quốc pháp trượng đến rồi, chúng ta nhìn trước đã."

Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác liếc nhau, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán, thầm nghĩ: "Lão gia còn nói mình độ lượng, rõ ràng là tính toán mượn tay Đại Kim Trấn Quốc pháp trượng để trừng trị con gấu đần kia một phen…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.