Chương trước
Chương sau
"Bắt nạt ta?"

Sắc mặt Đông Môn Thiên Phủ đỏ lên như gan lợn. Thấy Diệp Húc quả nhiên không dùng Di La Thiên Địa Tháp, y bị tức đến hai tay run run, cười ha ha, lạnh lùng nói: "Ngươi dám nói ngươi bắt nạt ta? Diệp Thiếu Bảo, ngươi quá cuồng vọng rồi đấy! Ngươi cho là ngươi thu đi một món nhân hoàng chi bảo của ta thì thực lực sẽ hơn xa ta sao? Ngươi quá coi thường Nhân Hoàng rồi!"

Y là kẻ đứng đầu thánh địa Lang Gia tiên phủ, đường đường Nhân Hoàng mà lại bị kẻ khác làm nhục như thế, khiến cho y tức giận tới cực điểm.

"Vừa rồi ta vẫn chưa dùng toàn lực, nếu ngươi cứ cuồng vọng như thế thì ta sẽ cho ngươi thấy tuyệt học cuối cùng của Lang Gia tiên phủ ta!"

Trên đỉnh đầu Đông Môn Thiên Phủ hiện ra một tòa Cao hư hoan hỉ hắc ngọc lâu tám tầng. Trong lâu từng đạo Thương Minh linh khí buông xuống, rót vào quanh thân, y nhanh chóng luyện hóa nó, bổ sung tu vi đã hao tổn.

Toàn thân yđột nhiên rung lên, phát ra hơi thở hủy diệt vô tận. Sau lưng y đột nhiên xuất hiện thế giới của mình, hình thành một mảng không gian độc đáo bao phủ cả ngàn dặm.

Đây là dị tượng hiện ra khi thi triển cấm pháp của Lang Gia tiên phủ. Thế giới sau lưng hắn kia, thiên địa một mảng băng diệt, thấp thoáng xuất hiện ba mươi tòa Thiên giới.

Những Thiên giới đó sụp đổ từng cái một, vô số mảnh vỡ có thể sánh với thế giới Vu Hoang mang theo những vệt lửa dài từ trên Thiên giới rơi xuống. Mà ở trong Thiên giới từng vị cổ tiên niết bàn hóa đạo, hình thành vô số tiên quang!

Những tiên quang đó cũng không có hẳn là tiên quang chân chính hình thành khi tiên nhân hóa đạo, mà chúng là vu pháp, lấy vu pháp diễn hóa cảnh tượng Thiên giới tan vỡ.

Cảnh tượng này vô cùng khủng bố, gần như tái diễn lại tình hình thiên địa đại phá diệt năm đó!

"Chư tiên tận thế!"

Đông Môn Thiên Phủ hạ tay xuống, cảnh tượng thiên địa sụp đổ này nghiêng hướng Diệp Húc. Từng mảnh vỡ của Thiên giới mang theo hơi thở hủy diệt vô cùng vô tận đánh tới Diệp Húc!

"Cấm pháp thật mạnh!" Diệp Húc rùng mình.

Từng đạo huyền hoàng khí đầu tiên mà Ngọc lâu buông xuống lần lượt bị Chư tiên tận thế của Đông Môn Thiên Phủ cắn nát. Ngay sau đó Bất Động Thần Vương ấn cũng không thể ngăn cản, bị một chưởng này của Đông Môn Thiên Phủ chấn ra khỏi cảnh giới Trung Ương Bất Động.

Lần này hắn một lòng muốn dùng áp lực của Đông Môn Thiên Phủ khiến cho mình đột phá nên sớm đã thu đám Hao Thiên Khuyển và Hùng Bi vào trong ngọc lâu. Nếu bọn người kia ở đây e là sẽ dễ dàng bị Đông Môn Thiên Phủ đánh chết, thậm chí Hao Thiên Khuyển cũng không thể ngăn cản được.

Oành!

Đông Môn Thiên Phủ lại đánh một chưởng nữa, Chư tiên tận thế lại kéo tới, chấn cho ngọc lâu của Diệp Húc bắn lên cao. Một chưởng pha trộn hơi thở thiên địa đại hủy diệt này đánh lên ngực Diệp Húc khiến cho từng cái xương sườn của hắn gãy răng rắc, tám cánh tay thì đứt mất ba, bốn cái đầu cũng bị đánh nát đi hai!

Trong chớp mắt này, Diệp Húc gần như nghĩ đến mình chắc chắn phải chết, Bàn Vương chân thân gần như đều bị công kích này xoắn vỡ!

Lúc này Đông Môn Thiên Phủ đã coi hắn là đối thủ chân chính, thậm chí vừa khôi phục tu vi vừa chiến đấu với hắn. Một kích đánh tới đã khiến cho Diệp Húc bị thương nặng!

Đông!

Cự lực đánh đến khiến Diệp Húc không tự chủ được rơi xuống, ầm ầm rơi lên viên Thương Nguyệt thần châu kia.

Viên Thương Nguyệt thần châu này lớn như tinh cầu, phạm vi mấy vạn dặm, chính là thế giới biển cả hình thành nhờ lũ lụt vô cùng vô tận.

Diệp Húc rơi xuống đập cho cấm bảo bán thành phẩm này run lên, nhấc lên một trận sóng lớn cao mấy vạn trượng. Làn sóng văng khắp nơi, gào thét đánh tới xung quanh, thanh thế làm cho người ta vô cùng kinh hãi!

Đông Môn Thiên Phủ ầm một tiếng hạ xuống Thương Nguyệt thần châu, chân giẫm lên con thần quy giữa biển rộng. Một đợt song cao mấy vạn trượng đánh tới nhưng chưa kịp đi đến gần y đã yên lặng lại. Đầu sóng cao cao như bị một bàn tay vô hình áp chế, ngừng thế công lại, mặt biển trở nên bình thường.

"Khụ khụ, lợi hại, thật lợi hại!"

Diệp Húc bay lên từ dưới biển, khụ ra một ngụm huyết đàm, tổn thương trên thân thể nhanh chóng phục hồi như cũ.

Hắn cười ha ha: "Đông Môn thánh chủ, nếu ngươi khôi phục đến trạng thái toàn thịnh thì quả thật có thể lấy mạnh ta! Nhưng hiện giờ, ngươi lại không làm gì được ta, ngươi càng mạnh thì ta lại càng hưng phấn!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đông Môn thánh chủ, cứ thỏa thích phản kháng ta đi!"

Hắn cất tiếng cười to, gào thét đánh tới. Thân thể xoay tròn giống như một con quay quay với tốc độ cao, hàng triệu bàn tay từ quanh thân hắn bay ra, rậm rạp che khuất cả trời cao.

Biển rộng bị những bàn tay đó nhấc lên dựng thẳng sau lưng hắn, giống như một bức tường nước cao hàng triệu trượng được tạo thành chỉ từ nước biển!

Chỉ thấy những thủ ấn đó nhanh chóng đánh tới Đông Môn Thiên Phủ, đột nhiên chúng rung lên một cái hóa thành hàng triệu mặt trăng, mặt trời và rìu lớn, bao phủ Đông Môn Thiên Phủ.

"Chư thiên tận thế, Tịch Diệt tiên quang!"

Đông Môn Thiên Phủ vừa giận vừa sợ, toàn thân nhoáng lên một cái, cảnh tượng thiên địa đại phá diệt lại xuất hiện. Vô số mảnh vỡ Thiên giới dâng lên, từng đạo Tịch Diệt tiên quang giống như những con nộ long lượn qua vòng lại, ngũ nhan lục sắc, cùng những mặt trăng, mặt trời, rìu lớn va chạm vào nhau, cùng hủy diệt!

Oành!

Vẫn có vô số công kích ở trong chớp mắt phá phòng ngự của y, đánh lên thân thể vạn trượng kia. Diệp Húc bốn đầu tám cánh tay, biên độ công kích cực nhanh khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt, căn bản không thể hoàn toàn tiếp hết công kích của hắn được.

Đông Môn Thiên Phủ miệng hộc máu, trong chớp mắt toàn thân xuất hiện thêm chục ngàn vết thương. Cơ thể y gần như bị Diệp Húc đánh nát, chỉ còn lại giống như một bộ xương, bị đánh từ trên lưng thần quy bay lên cao, vô lực rơi ra sau.

Thân thể Diệp Húc nhoáng lên liền xuất hiện trên lưng thần quy, đầu đính ngọc lâu, chân đạp thần quy. Ánh mắt hắn đuổi theo dấu vết Đông Môn Thiên Phủ hạ xuống, hắn mỉm cười nói: "Đông Môn Thánh chủ, mùi vị thế nào?"

Liên tục công kích nhiều lần như vậy, dù lấy cường độ thân thể hắn cũng không chịu đựng nổi. Bàn Vương chân thân gần như xé rách, không thể tiếp tục công kích khuếch trương thành quả thắng lợi.

Đương!

Trong mi tâm hắn lại có sáu tiếng chuông vang lên, Nam Đẩu lục đại tinh quân cùng nhau đi ra khỏi mi tâm hắn, lập tức dung nhập vào trong Bàn Vương chân thân, trấn thủ Nam Đẩu lục đại tinh đấu.

Tu vi hắn lại tăng lên một mảng lớn, ý niệm tất thắng trong nội tâm lại tăng lên.

Trong ngọc lâu, hắn không ngừng rút tiên quang từ trong Phương Trượng tiên sơn ra luyện hóa khiến tu vi bản thân nhanh chóng tăng lên. Tu vi Đông Môn Thiên Phủ tuy cũng đang khôi phục, nhưng tốc độ lại không hề nhanh bằng hắn. Nếu cứ như thế này, Diệp Húc rất tin tưởng rằng mình hoàn toàn có thể hạ được Đông Môn Thiên Phủ.

Ngọc lâu ngọc thụ của hắn có thể không ngừng luyện hóa tiên quang bổ sung cho bản thân, thôi phát Bàn Vương Khai Thiên Kinh không ngừng vận chuyển. Đầu tiên chính là ngưng tụ ra Chu Thiên Tinh Đấu tinh quân thiên địa pháp tướng.

Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu cấm pháp của Chu Thiên Tinh Cung không giống bình thường mà có ba trăm sáu mươi lăm pháp tướng chân thân trấn thủ quần tinh quần đấu. Những thiên địa pháp tướng khác thường là người ta tu luyện chính tướng mạo bản thân, tỷ như Ngọc Hoàng đại đế chân thân và Hạo Thiên Đại Địa Kim Ô pháp tướng, thậm chí là Bàn Vương chân thân đều là tướng mạo của chính Diệp Húc.

Mà Bắc Đẩu thất tinh quân và Nam Đẩu lục tinh quân hắn luyện hóa ra lần này lại có tướng mạo hoàn toàn khác với hắn. Những tinh quân pháp tướng đó có tướng mạo không hề giống nhau, hình dáng cổ xưa giống như những thiên thần tồn tại từ thời hồng hoang viễn cổ. Diệp Húc chỉ là trọng tố lại thân thể bọn họ, làm cho bọn họ sống lại từ thời tinh không xa xưa mà thôi.

Đây là chỗ không giống bình thường của cấm pháp Chu Thiên Tinh Cung, luyện ra ba trăm sáu mươi lăm vị tinh quân nguyên thần, dùng tinh quân nguyên thần tu thành Chu Thiên Tinh Quân pháp tướng chân thân.

Tuy rằng Tinh Quân chân thân có cái tên pháp tướng chân thân nhưng cũng không phải là pháp tướng chân thân chân chính. Uy lực của nó so với pháp tướng chân thân tu thành từ các cấm pháp khác yếu hơn rất nhiều, nhưng số lượng lại đông, ước chừng có ba trăm sáu mươi lăm vị, hợp lại một chỗ thì tu vi còn hơn cả các cấm pháp khác!

Chu Thiên Tinh Cung có thể trở thành một trong tam cung ma đạo cũng không phải là chỉ có hư danh.

"Thiên la tiên ngục, họa địa vi lao!"

Thân thể Đông Môn Thiên Phủ đang ở giữa không trung thì đột nhiên dừng lại, y hít một hơi thật dài, vô số máu thịt mấp máy trên xương cốt, gần như ngay lập tức liền khôi phục thân thể. Y lại bay tới, giơ tay ra, năm ngón tay như năm cái trụ trời chộp tới Diệp Húc.

Ầm!

Trên lưng thần quy đột nhiên xuất hiện một tòa lao ngục nhốt Diệp Húc vào trong, vô tận tiên quang tràn đến ép Diệp Húc mà đi.

"Trung Ương Bất Không, Bất Động Thần Vương!" Diệp Húc quát lên một tiếng lớn, tám tay kết Bất Động Thần Vương ấn. Hắn giống như Quân Thiên Thần Vương, sừng sững giữa trung tâm thế giới, bất động như thiên.

Một bàn tay áp đến, chưởng văn trong lòng bàn tay giống như thiên la lồng lồng trên trời, bện lại như võng, ầm một cái đặt lên đỉnh đầu Diệp Húc. Chỉ nghe những tiếng oành oành oành vang lên không dứt, bốn cái đầu của Diệp Húc kia đều nổ vang, sương máu tràn ngập!

"Chết!"

Đông Môn Thiên Phủ chớp động ánh mắt, lòng bàn tay hóa thành thiên la tiếp tục áp chế, tính toàn nghiền sống Diệp Húc thành cặn bã!

Thân thể không đầu của Diệp Húc kia, nửa trên quần áo oành oành nổ tung, lộ ra Bàn Vương chân thân hùng tráng dữ tợn, cơ bắp chi chít. Phía trên khoang bụng mọc ra những khuôn mặt, trước ngực một cái, sau lưng một cái, nách trái nách phải đều có một cái. Tám cánh tay hắn đồng loạt chụp tới khoảng không phía trước, đón nhận bàn tay của Đông Môn Thiên Phủ.

"Thiên la tiên ngục gì chứ? Vỡ cho ta!"

Bốn gương mặt kia cùng há miệng rống to, vô số tiên quang đều bị phá nát. Từng ngón tay của Đông Môn Thiên Phủ nổ tung, chưởng văn đều vỡ vụn. Tám cánh tay của Diệp Húc đón đỡ bàn tay này của y khiến cho nó lập tức nổ nát trong lòng bàn tay Diệp Húc!

Bốn bàn tay của Diệp Húc bắt lấy cánh tay cụt này ra sức quẳng, quẳng Đông Môn Thiên Phủ lên lưng thần quy. Sau đó hắn nhảy lên như sao băng rơi xuống, hai đầu gối quỳ lên ngực của Đông Môn Thiên Phủ.

Đông Môn Thiên Phủ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, trong miệng phun ra mảnh vỡ của lục phủ ngũ tạng. Tâm can tỳ phế thận trong bụng y gần như bị một cái quỳ này của Diệp Húc đập cho nát vụn, phun ra hết thảy!

Y lập tức vung một tay khác lên, năm ngón tay như quạt đánh đến, nửa người Diệp Húc đều bị đánh thành bùn đất, đánh bay Diệp Húc đi.

Diệp Húc kham kham rơi xuống đất, cái cổ không đầu kia hơi động, mỗi một lần động là một gương mặt trên bụng biết mất, mà trên cổ lại mọc ra một cái. Cổ hắn động bốn lần là mọc ra bốn cái đầu hung ác dữ tợn ra. Thân thể dập nát cũng nhanh chóng sinh trưởng, khôi phục nguyên trạng.

Mà lục phủ ngũ tạng trong bụng Đông Môn Thiên Phủ cũng nhanh chóng sinh trưởng, thân thể khôi phục lại trạng thái toàn thịnh. Hai người bọn họ đều là thân thể bất tử bất diệt, có thể nói là không phải người, thân thể lại giống như thần minh, đạt đến thành tựu cực cao.

Hai người đứng ở trên lưng thần quy hơi thở dốc một lát, sau đó lập tức lao tới đánh tiếp.

Con thần quy này chính là một sinh linh kỳ lạ trôi nổi di chuyển trong biển cả của Thương Nguyệt thần châu, giống như một lục địa rộng ngàn nghìn hàng vạn dặm lơ lửng trên mặt biển. Cho dù Diệp Húc và Đông Môn Thiên Phủ chiến đấu nghiêng trời lệch đất, thần quy vẫn không hề có cảm giác gì mà không ngừng bơi đi, cũng không bị chút tổn thương nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.