Thiên Yêu Đế Thính nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, giận dữ tím mặt, sự thong dong bình tĩnh ban đầu đã không cánh mà bay. Y cười lạnh nói: “Tốt! Tốt! Trên đời này đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói chuyện với ta như vậy...”
“Câm miệng!”
Diệp Húc mở miệng hét lớn, chấn cho toàn bộ mọi người có mặt khí huyết sôi trào, trong lòng thất kinh.
Diệp Húc nhìn qua đám người Thiên Yêu Đế Thính, lạnh nhạt nói: “Bản phủ được Thiên Hậu coi trọng, ủy thác cho trọng trách sáng tạo Ngọc Hư phủ. Đáng tiếc, đến nay bản phủ còn thiếu cước lực nữa. Yêu Thần quản giáo không nghiêm, giáo đồ vô phương, để các ngươi gây chuyện khắp nơi. Hôm nay các ngươi một kẻ cũng đừng mong rời đi, tất cả phải ở lại kéo xe cho bản phủ, làm cước lực vạn năm!”
Thiên Yêu Đế Thính nghe xong tức giận quá mà cười. Đám đệ tử Yêu Thần cung ai nấy cũng giận dữ, quát lớn: “Bắt chúng ta làm cước lực cho ngươi? To gan! Ngươi giết thiếu chủ Yêu Thần cung vốn đã là tội chết, nay tội lại thêm tội...”
Tiếng của bọn họ càng lúc càng thấp, vì bọn họ nghe được một tiếng cạch truyền đến từ cơ thể Diệp Húc, trong lòng cả kinh.
Thiên Yêu Đế Thính sắc mặt ngưng trọng, nghe tiếng cơ thể Diệp Húc không ngừng vang lên tiếng cạch cạch. Y nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy một cánh cửa lớn ầm ầm mở ra.
Diệp Húc vốn phong tỏa lỗ chân lông toàn thân che giấu hơi thở của mình, lúc này hắn mở hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha/2348996/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.