Chương trước
Chương sau
Diệp Húc nghẹn họng nhìn trân trối, mới ngắn ngủi một năm không gặp mà Cực Lạc Lão Tổ đã già đi đáng sợ, bộ dạng như sắp gần đất xa trời, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, thoạt nhìn cảm thấy lão bước thêm hai bước sẽ toi mạng.

Diệp Húc cảm thấy tức cười, nói: “Cực Lạc lão ca, chúng ta là anh em kết nghĩa, lão ca gọi ta là Phủ chủ thật sự quá khách khí rồi”

“Đàm Tổ Thần Vương đã có phân phó nên không dám vi phạm”

Cực Lạc Lão Tổ đã vừa gầy, hơn nữa còn rất nhỏ bé đến đáng thương, tội nghiệp ngửa đầu nhìn Diệp Húc, run rẩy đưa tay ra: “Phủ chủ, có gì ăn được không? Ta rất đói...”

Tính tình lão vốn phong lưu phóng khoáng, nay bị dư âm của Hải Nhãn Mạt Nhật Kiếp hành hạ đến già yếu không chịu nổi, khí phách của Vu Tổ đã sớm không cánh mà bay.

“Thì ra các ngươi quen nhau”

Man Tổ phẫn nộ nói: “Tại sao ngươi không nói sớm?”

Diệp Húc trợn mắt nhìn lại hắn, tức giận nói: “Tại ngươi không hỏi!”

“Tiểu tử, ngươi đột nhiên nóng nảy như vậy, chắc lại muốn đánh một chầu nữa phải không?” Man Tổ đưa tay xuống hông nắm lấy xương đùi Thần Vương, cười hắc hắc nói.

Mười mấy người trên đảo đều lên tiếng khuyên cản: “Tất cả chúng ta đều đồng bệnh tương liên, bị người bỏ lại nơi này, việc gì phải tự giết lẫn nhau? Tiểu lão đệ, ngươi họ Diệp phải không? Diệp lão đệ, ngươi có gì ăn không?”

Hơn mười Vu Tổ nhìn mạnh mẽ đáng sợ như những pho tượng đồng loạt đều hướng về phía Diệp Húc, trên mặt lộ vẻ chờ mong, giống như mấy trăm năm không được nếm mùi thịt. Diệp Húc cảm thấy tò mò, chợt thấy Man Tổ cười ha hả, nói: “Thứ chúng ta cần ăn không phải vật gì khác, chính là linh mạch”

Một vị lão giả gật đầu nói: “Không sai, là linh mạch. Chúng ta ở trên đảo này, dư âm của Mạt Nhật Kiếp xâm nhập vào chúng ta tuy nhỏ, nhưng vẫn thọ nguyên, tu vi và thân thể chúng ta bị hao tổn và ăn mòn rất nhiều. Ở đây chỉ có linh mạch mới có thể giúp chúng ta khôi phục tu vi và thân thể. Diệp lão đệ, trên người ngươi mang linh mạch, sẽ bị dư âm của Mạt Nhật Kiếp ăn mòn rất nhanh, mất đi linh tính, chi bằng lấy ra cho chúng ta cấp cứu”

“Thì ra là như thế”

Ánh mắt Diệp Húc chớp động, lấy ra một Thượng Thanh linh mạch, giao cho Cực Lạc Lão Tổ, cười nói: “Thật sự là ta có linh mạch nhưng số lượng không nhiều lắm, chỉ sợ không có dư để chia cho các ngươi”

“Thượng Thanh linh mạch”

Trên mặt Cực Lạc Lão Tổ lộ ra vẻ mừng như điên, hai tay run run nhận lấy Thượng Thanh linh mạch. Lão lập tức rùng mình một cái, hoảng sợ nhìn quanh, hiển nhiên sau khi tiến vào nơi này đã chịu không ít phiền toái từ những cao thủ này, linh mạch trên người lão đều bị những người này cướp mất.

Bọn người Man Tổ mắt sáng rực, gắt gao nhìn thẳng vào Thượng Thanh linh mạch trong tay Cực Lạc Lão Tổ, ánh mắt đầy tham lam kích động.

Diệp Húc hừ lạnh, xuất ra Hỗn Nguyên Kim Đấu, đồng thời Xi Thiên Ma Tổ từ trong chiếc Ngọc lầu bước ra đứng phía sau hắn, dáng vẻ kiêu ngạo ngập trời.

“Diệp lão đệ, chúng ta không có ác ý. Chỗ này cực kỳ không ổn định, không nên động thủ, nếu không có thể làm cả hòn đảo này sụp đổ. Chỉ có tên Man Tổ này gần đây không tuân theo quy củ, vì thế mới có xung đột với Diệp lão đệ”

Một vị Vu Tổ trung niên có tướng mạo trang nghiêm, trên mặt vui vẻ, ha hả cười nói: “Nếu không, chúng ta hơn mười người cùng tiến lên, cho dù ngươi mạnh thế nào cũng không phải là đối thủ”

Diệp Húc gật đầu, những Vu Tổ này thực lực cực kỳ cường đại không phải nghi ngờ, trong Thiên giới đều là những nhân vật khó lường, có thể hô phong hoán vũ, hùng bá một phương.

Nhất là vị Vu Tổ trung niên này, lại là nhân vật đứng đầu, trong khi những người khác trên đảo ai cũng già nua, mà hắn lại nhìn còn trẻ, hẳn là tu vi vô cùng thâm hậu, mặc dù không bằng Thần Vương nhưng chắc cũng không kém hơn bao nhiêu.

Bọn họ thực lực cường đại, Diệp Húc tự nghĩ muốn đối phó một người trong số đó đã khó khăn vô cùng, nếu tất cả cùng vây công hắn, hắn khẳng định không thể chống đỡ được.

“Đảo chủ? Nơi này còn có đảo chủ?” Diệp Húc suy nghĩ một lát, cũng không có ý thu Hỗn Nguyên Kim Đấu và Xi Thiên Ma Tổ mà cất tiếng hỏi.

“Dĩ nhiên là vậy”

Trung niên Vu Tổ kia mỉm cười, nói: “Thương Thiên Đế Tôn trấn áp đối lập, những ai không phục hắn thống trị Vu Tổ Thần Vương, tất cả đều bị hắn ném đến đây. Nói ra thật xấu hổ, chúng ta chỉ là những người đến sau, trước kia trên hòn đảo này có nhiều Thần Vương, đáng tiếc phần lớn đã mất, chỉ còn lại một Thần Vương trên đời là đảo chủ của chúng ta. Nếu không có Thần Vương chiếu cố, có lẽ chúng ta đã chết vì dư âm của Mạt Nhật Kiếp”

“Trên đảo này lại còn có cả Thần Vương?”

Trong lòng Diệp Húc cả kinh, nhìn Cực Lạc Lão Tổ. Cực Lạc Lão Tổ gật đầu thấp giọng nói: “Vị Thần Vương kia bị nhốt ở Hải Nhãn không biết bao nhiêu vạn năm, đến nay vẫn còn trên đời. Nếu không có Thần Vương trấn áp Hải Nhãn, bọn người kia đã chết từ lâu rồi. Ta sở dĩ không bị bọn họ xử lý, chủ yếu là bởi vì ta là người đầu tiên trong gần một ngàn năm nay bị đưa vào Hải Nhãn, bọn họ cần dựa vào ta để tìm hiểu tình hình bên ngoài”

“Diệp lão đệ, trên người ngươi còn có bao nhiêu linh mạch?”

Ánh mắt trung niên Vu Tổ lóe lên, cười nói: “Chúng ta có thể dùng bảo vật đổi lấy linh mạch trong tay ngươi”

Những Vu Tổ khác đều nhao nhao gật đầu, cười nói: “Diệp lão đệ, trên người ngươi mang linh mạch, linh khí tiêu tán rất nhanh, cuối cùng bị dư âm Mạt Nhật Kiếp hủy hết linh tính, lúc đó chỉ còn là một đống phế thải. Không bằng ngươi lấy ra, đổi lấy bảo vật cường đại chẳng phải hay hơn sao?”

Trong lòng Diệp Húc khẽ động, đột nhiên cười nói: “Các vị, ta xác định còn một số linh mạch trên người nhưng số lượng không nhiều lắm. Trước mắt tiểu đệ vừa gặp lại cố nhân, còn muốn cùng cố nhân ôn chuyện cũ, các vị nếu muốn linh mạch thì hãy mang theo bảo vật, một mình đến tìm ta. Cực Lạc Lão Tổ, chúng ta đi thôi!”

Trước mặt mọi người, Diệp Húc mang theo Cực Lạc Lão Tổ, hướng phía sâu trong đảo rời đi.

Một lão Vu Tổ lưng còng nhìn như một con rùa già nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Húc, liếm liếm môi rồi thấp giọng nói: “Trên người Cực Lạc Lão Tổ kia từng có rất nhiều linh mạch, tên mới này cùng hắn lại là người quen, khẳng định trên người cũng có không ít linh mạch. Đáng tiếc, có Thần Vương ở đây, chúng ta không thể cướp đoạt...”

Trung niên Vu Tổ kia mỉm cười: “Tên mới tới này rất khôn khéo, thực lực cũng rất mạnh, biết chúng ta coi trọng linh mạch cho nên chắc có ý định lên giá, để chúng ta phải trả cái giá lớn mới có thể lấy được linh mạch tới tay. Nhưng hắn không thể ngờ rằng, ở nơi này, bất luận bảo vật gì cũng đều không có chỗ hữu dụng, chỉ có linh mạch mới quan trọng mà thôi, đổi mấy thứ vô dụng cho hắn cũng chẳng hại gì”

“Chúng ta ở nơi này vơ vét cướp đoạt không biết bao nhiêu bảo vật, đều là của những Thần Vương đã chết lưu lại. Mặc dù đều là những kỳ trân khó gặp, nhưng nếu đem so sánh thì tính mạng quan trọng hơn nhiều”

Một lão Vu Tổ tóc trắng xóa gật đầu nói: “Người mới tới bây giờ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng trăm năm sau so với chúng ta nhất định sẽ yếu hơn. Bây giờ hắn lấy được bảo bối, sau này chúng ta lại lấy lại, như thế chẳng phải ta lấy được tất cả sao?”

Đám người ha ha cười, lần lượt rời đi.

Diệp Húc phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi chỉ thấy xương trắng đầy đất, tất cả các loại chủng tộc đều có. Có vài bộ xương cực kỳ khổng lồ, giống như ngọn núi, hẳn không phải là xương loài người mà là xương cốt của ma thần cự thú nào đó.

“Đây là xương cốt của người nào? Kinh khủng quá!”

Diệp Húc đứng trước một bộ hài cốt cực kỳ cao lớn, thấy bộ hài cốt giống như một ngón tay, liên miên trập trùng như một dãy núi, trong lòng không khỏi có chút sởn gai ốc: “Chẳng lẽ thứ ta nhìn thấy trên không trung trên đảo này chính là bộ hài cốt này. Tu vi của chủ nhân bộ hài cốt này khi còn sống hẳn phải siêu việt như Thần Vương”

Sắc mặt Cực Lạc Lão Tổ nghiêm nghị, cung kính hướng bộ hài cốt vái ba vái, run rẩy nói: “Diệp phủ chủ, bộ hài cốt này chính là Diệu Chân Đế Quân di thể. Diệu Chân Đế Quân chính là Đế Quân thời Hiên Viên Thiên Đế. Gặp phải Hải Nhãn bùng nổ, dư âm Mạt Nhật Kiếp lan ra làm thành một hồi đại loạn, suýt nữa cắn nuốt cả Thiên Hải, không biết bao nhiêu cường giả Tiên giới đều thiệt mạng dưới Mạt Nhật Kiếp này. Diệu Chân Đế Quân một mình đi vào Hải Nhãn, chỉ dựa vào bản thân ngăn chặn Hải Nhãn mới đem đại kiếp nạn này trấn áp xuống. Bất quá Diệu Chân Đế Quân bị dư âm Mạt Nhật Kiếp ăn mòn, tu vi tổn hao quá nhiều nên không thể đi ra khỏi Hải Nhãn, cuối cùng vẫn lạc ở đây”

“Anh hùng bậc này không thể không kính!” Diệp Húc sắc mặt nghiêm nghị, cung kính hướng bộ hài cốt vái ba vái.

Cực Lạc Lão Tổ nghiêm mặt nói: “Khi dư âm của Mạt Nhật Kiếp lui đi, Hiên Viên Thiên Đế đích thân đến đây tế lễ, theo Hải Nhãn cuối cùng tìm được hài cốt của Đế Quân, tạo ra hòn đảo này, lấy Hải Nhãn làm mộ, chôn cất Đế Quân ở nơi này”

Diệp Húc khâm phục không thôi, hai người đi thẳng về phía trước, chỉ thấy nơi đây có nhiều phòng nhở được dựng nên bằng xương cốt, phòng nào phòng nấy đều rách nát thê lương, làm cho hắn giữa lúc hoảng hốt cho là mình đi vào thời đại man hoang viễn cổ.

Những phòng này rõ ràng sử dụng xương cốt của Vu Tổ, từng sợi tơ linh tính lưu động phía trên nhìn xa xỉ cực kỳ, chẳng qua nhiều đoạn xương cũng đã bị dư âm của Mạt Nhật Kiếp ăn mòn, nhìn không còn có được khí thế như lúc trước.

Diệp Húc thậm chí còn chứng kiến nhiều phần xương cốt đã bị ăn mòn hoàn toàn, linh tính mất hết, chỉ cần nhẹ nhàng đụng phải sẽ lập tức vỡ tan, mặc dù là xương cốt của Thần Vương còn như thế, nên xương cốt những cao thủ ngày đó đã chết trải qua không biết bao nhiêu vạn năm, bị dư âm Mạt Nhật Kiếp ăn mòn đi tất cả linh tính.

Phủ chủ, ngươi nếu không đến kịp, chỉ sợ ta khó có thể kiên trì được một tháng nữa, khi đó sẽ phải hóa thành tro bụi.

Cực Lạc Lão Tổ đi đến trước một căn phòng nhỏ, bảo Diệp Húc đi vào, thái độ vạn phần trịnh trọng: “Trên đảo của bọn người kia, không có một ai lương thiện, cũng không có một ai là kẻ yếu! Man tổ ở trăm ngàn năm trước có bài danh cực cao trên bảng truy nã, thực lực cường đại, thời kỳ toàn thịnh của hắn so với hiện nay còn mạnh hơn bốn năm lần! Lão giả lưng còng tên là Huyền Vũ lão tổ, thực lực tuy rằng không bằng Man tổ, nhưng tuyệt không thể đùa được!”

Diệp Húc gật đầu: “Đám người Man Tổ, Huyền Vũ lão tổ bị giam cầm quá lâu như vậy, còn có thể có được chiến lực kinh người như thế, chắc chắn thực lực rất mạnh mẽ đáng sợ!”

Cực Lạc Lão Tổ đã tới nơi đây gần một năm, đối với tình hình trên đảo rõ như lòng bàn tay, lai lịch của mọi người cũng biết được đại khái.

Trừ những người có tên trên bảng truy nã của Thiên giới cường giả, trong những người này còn có kẻ đến từ Thiên Phần trong những cự thú cùng ma thần. Còn có những cường giả Thiên giới khác, bị trấn áp ở trong Hải Nhãn, nguyên nhân cũng thiên kì bách quái, có kẻ vì làm quá nhiều việc ác, có kẻ thì còn lại là đắc tội với Chư Thiên Thần Vương, còn lại là vì cừu gia trả thù.

“Vị trung niên Vu Tổ kia là người phương nào?” Diệp Húc hiếu kỳ nói.

Thần tính Cực Lạc Lão Tổ lộ ra vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Người này là Vô Tướng Hoàng, nghe nói địa vị rất lớn, là đệ tự của Đại Thế Tôn, Phật Đế của Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư. Nơi này ngoại trừ Thần Vương, hắn là người có tu vi cao nhất!”

“Thì ra là cao thủ đến từ Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư...Ô, có người mang bảo vật tới rồi!”

Diệp Húc thần niệm chợt động, đột nhiên vẫy tay đem Cực Lạc Lão Tổ cuốn vào ngọc lâu, cười nói: “Cực Lạc Lão Tổ, trong ngọc lâu của ta không có dư âm Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, ngươi có thể an tâm luyện hóa linh mạch, khôi phục thân thể”

Thanh âm của Man tổ đột nhiên truyền đến, cười ha ha nói: “Diệp lão đệ, chúng ta không hòa thuận lắm, lão ca ca ta đành mặt dày đến trao đổi với ngươi mấy cái linh mạch vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.