"Du Nhiên... tỉnh dậy... Du Nhiên...".
Có người đang thổi khí bên tai, tôi lười biếng khua tay: "Mao Y Hãn, chờ thêm chút nữa đi...".
"Du Nhiên!". Giọng nói trở nên vui mừng, tôi mơ màng mở mắt, Hoàng Thái Cực đang hăng hái nhìn tôi, trên người vẫn mặc bộ long cổn đêm qua, "Tốt quá! Nàng tỉnh rồi! Nàng vẫn còn! Nàng...".
Tôi kinh ngạc dụi mắt ngồi dậy: "Sao thế?".
Hai mắt chàng trở nên ảm đạm, bỗng nhiên đưa tay kéo tôi ôm vào lòng: "Ta rất sợ nàng nhắm mắt sẽ không tỉnh dậy nữa...".
Lòng tôi đau xót, giơ ta ôm lấy chàng, giọng mũi nghẹn ngào: "Lẽ nào chàng không hề chợp mắt chút nào sao, cứ ngồi mãi ở đầu giường nhìn ta sao?".
"Ta sợ bản thân mình đang mơ! Càng sợ tỉnh rồi, giấc mơ cũng tan biến đi". Hơi thở chàng phả bên tai, khiến tôi ấm áp nhưng lại thêm đau lòng, "Rất nhiều lần, nửa đêm nằm mơ... ta thường thấy rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình, bảy năm trước, nàng căn bản không hề tan biến trước mắt ta, căn bản không hề để lại câu nói muốn ta sống thật tốt, tất cả vốn là do ta nghĩ ngợi viễn vông mà thôi, có lẽ... nàng đã biến mất thật rồi, sẽ không còn quay lại nữa...".
Tôi đưa tay ra sức ôm lấy chàng, nước mắt rơi lã chã: "Không phải... là ta đã trở lại rồi sao?".
"Sẽ không rời đi nữa... hứa với ta, sẽ không rời khỏi ta nữa!". Chàng dừng lại một chút, nghẹn ngào, "Ta sẽ không chịu nổi... rốt cuộc thì nàng từ đâu tới, nếu nàng không muốn nói, ta bảo đảm sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha-thanh-xuyen-hoang-thai-cuc/1704259/quyen-3-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.