Chương trước
Chương sau
Binh mã Ô Lạp rút đến bên kia bờ Đồ Môn Giang, tựa như một mãnh hổ đang trong giấc ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sang cắn xé.
Hai quân hạ trại cách nhau một con sông đối đầu nhau, Thư Nhĩ Cáp Tề dẫn Chính Lam kỳ quanh co một vòng mới đến đây, hỏi nguyên do, hắn không nói rõ, thoái thác rằng bởi vì không quen tình trạng đường đi, nên quân đội phải cố thủ sau núi gì đó.
Trên mặt Chử Anh đã có sự tức giận, Đại Thiện lại thản nhiên nhìn không ra chỗ nào bất ổn.
Thư Nhĩ Cáp Tề giải thích lý do chưa có thêm viện thủ rất gượng ép, ngay cả những người đứng xem là tôi đây cũng nhìn ra sơ hở, mà hai viên thuộc cấp là Thường Thư và Nạp Các Bộ bên cạnh hắn, thái độ cực kỳ cao ngạo ngang ngược, dường như không hề đem hai vị a ca Chử Anh và Đại Thiện để vào mắt chút nào.
Vào đêm, tôi đang muốn nghỉ ngơi trong lều trại, bỗng nghe thấy ngoài trướng có người nhỏ giọng nói.
"Cách cách đã nghỉ rồi."
"Ngủ rồi......" Tạm dừng hồi lâu, thanh âm kia mới thở dài nói, "Vậy thì quên đi......"
Tôi vội vén rèm ra, kêu lên: "Khoan đã! Ô Khắc Á......ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Người nọ quả nhiên là Ô Khắc Á, dưới bầu trời tối đen, bóng dáng gầy yếu của hắn đầy vắng vẻ cô tịch khiến người khác phải hốt hoảng thương cảm.
"A Bộ......" Hắn nhẹ giọng ngập ngừng, thoáng chốc sau ánh mắt lại ngưng tụ, biểu tình trở nên nghiêm túc, "Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách, xin hỏi cô có từng nhìn thấy A Đan Châu không?"
A Đan Châu?! Đúng rồi! A Đan Châu hồi sáng......
Tôi hít một hơi khí lạnh!
Sao tôi lại quên mất A Đan Châu chứ?
"Em ấy vẫn chưa về sao?"
"Ta không tìm thấy muội ấy......"
Lòng tôi lạnh lẽo: "Ngươi......đợi chút, ta đi tìm một người!" Không thèm khoác thêm áo choàng, bước cao bước thấp mà lần mò đuổi đến doanh trướng của Chử Anh.
"Ai?!" Thị vệ đột nhiên quát lên một tiếng ngăn lại. Lúc này tôi mới giật mình, kế tiếp bắt đầu sợ hãi.
Đơn độc một mình, sao tôi lại dám tùy tiện đến gặp Chử Anh?
Đang do dự không biết làm sao, màn trướng bỗng lay động, Chử Anh thân trên để trần, cúi đầu đi ra: "Tìm y quan đến đây cho ta......những tên nô tài ngu dốt ngay cả đổi thuốc cũng......" Hàm hồ nói được một nửa, ngẩng kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau, sau đó đờ ra.
"À......ta......"
"Vào đây!" Hắn đột nhiên ôm lấy tay tôi, không giải thích mà kéo tôi vào trong.
Không khí trong trướng ấm áp kích thích khiến mũi tôi ngứa ngáy, tôi nhịn không được hắt hơi hai cái, thân mình run rẩy.
"Ngốc nghếch! Chưa mặc áo kép sao đã dám tùy tiện chạy loạn ra ngoài? Nhỡ cảm lạnh mà bị bệnh thì làm sao đây?" Hắn hướng tôi mà gào thét.
"Ngươi còn nói ta? Ngươi nhìn bản thân mình trước đi." Tôi chỉ vào cánh tay trần của hắn, không chút khách khí mỉa mai trả đũa.
"Đây là ta đang băng miệng vết thương......huống hồ, ta là nam nhân, thể chất so với nàng khỏe hơn gấp trăm lần!" Hắn ôm đến một tấm chăn lông, quấn chặt lấy người tôi, động tác thô lỗ thiếu chút nữa đẩy tôi ngã.
Ánh mắt tôi đảo qua một vòng, bên trong lều trại của hắn đốt lò ấm áp, thật sự không thấy quá lạnh, vì thế liền muốn bỏ chăn ra, nhưng lập tức thay đổi ý nghĩ, đem chăn kéo chặt lại, càng bọc kín bản thân.
"Lui xuống! Hết thẩy cút hết ra ngoài cho ta!"
Hai tiểu nô tài đang phát run nằm rạp dưới chân Chử Anh nhất thời như được đại xá liền đứng lên, như chạy trốn mà rời đi. Tôi ngoảng mặt làm ngơ, thấy hắn quay đầu lại, luồng tay ra sau vai cột băng gạc, nhưng tay chân vụng về làm thế nào cũng không xong, vẻ mặt trở nên bối rối, lòng tôi không khỏi mềm nhũn, mở miệng nói: "Để ta."
Tôi đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng lấy băng gạc quấn quanh vai hắn, tay cọ nhẹ, hắn khẽ run lên, bắp thịt căng thẳng.
"Ta đụng đến miệng vết thương của ngươi?" Tôi cảm thấy có dùng sức gì đâu? Chẳng qua là......cả người hắn trên dưới đều rải rác vết thương lớn nhỏ, quả thật khiến người khác không đành lòng nhìn, càng nhìn càng thấy ghê rợn khó coi.
"Không......" Hắn hít vào một hơi.
Vì thế tôi càng thả lỏng động tác, thật cẩn thận giúp hắn băng bó, ánh mắt trong lúc vô tình dừng lại vết sẹo hình dấu răng trên đầu vai trái của hắn......tức khắc trong lòng tôi như bị ai đó đâm một đao!
Động tác trong tay trở nên cứng ngắc, qua hồi lâu mới trở lại bình thường: "Mau mặc xiêm y vào đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh, ngày mai có thể xông qua vây chắn Ô Lạp, đưa đoàn người vượt qua mối nguy này hay không, còn phải dựa vào ngươi đấy."
"Đông Ca......" Hắn xoay người lại, tình cảm nóng bỏng mãnh liệt trong đôi mắt khiến tôi sợ hãi, "Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì."
"Ừ." Tôi nhẹ nhàng trả lời, loại tình huống trước mắt này rất không lạc quan. Quân số mà Kiến Châu mang đến vốn không nhiều, nhưng bộ dáng của Thư Nhĩ Cáp Tề cầm Chính Lam kỳ kia có chút không thể dựa dẫm vào......
"......Đông Ca!"
"Hử? Chuyện gì?"
"Nàng vẫn luôn thích thất thần!"
Trong lúc tôi ngẩn người ấy, hắn đã mặc xong quần áo, tùy tiện ngồi trên thảm, thuận tay lấy ra một hồ lô bên cạnh, rút nút lọ ra, tôi ngửi được một mùi hương của rượu.
"Bị thương mà còn uống rượu?"
"Không có gì đáng ngại! Uống vào ấm người, xua đuổi cái lạnh......" Hắn cười càng tươi, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra vui vẻ, "Đông Ca nàng đang quan tâm ta sao?" Không chờ tôi trả lời, hắn đã tự tiếp lời, "A, thật tốt! Chung quy nàng vẫn quan tâm ta."
Tôi không trả lời, mặc kệ hắn đang ảo tưởng tự luyến, việc cấp bách bây giờ là hỏi A Đan Châu đang ở nơi nào.
"Hôm nay ở Ô Kiệt Nham ngươi có nhìn thấy một tiểu cô nương nào không?"
Hắn cau mày, lộ ra biểu tình nghi hoặc.
"Đại khái nàng cao như này." Tôi khoa tay múa chân cho hắn xem, "Mặt tròn tròn, rất đẹp rất đáng yêu, nói chuyện đều rất thích cười......"
"Vì sao tìm ta hỏi?" Hắn rầu rĩ, tỏ ra chút hờn giận.
"Ngươi từng gặp qua nàng, nàng tên A Đan Châu, cách cách của Ngõa Nhĩ Khách."
"Không ấn tượng." Hắn trở nên không kiên nhẫn, ngữ khí cũng không tốt, "Nữ quyến của Ngõa Nhĩ Khách nhiều như vậy, dù cho ta đã từng gặp qua, cũng không có nghĩa ai ta cũng sẽ có ấn tượng."
"Ta chỉ là......chỉ là hỏi một chút. Hồi sáng, nàng đã nói muốn đi tìm ngươi......"
"Tìm ta?" Hắn cười nhạt, "Vì sao phải tìm ta? Ban ngày rối ren như thế, nàng cho rằng ta có thời gian để mà lưu ý đường đi của một nữ nhân sao?"
Tôi khép miệng, chột dạ cúi đầu.
Hắn muốn một ngụm rượu, hương rượu phả đến gần tôi, người tôi không tự giác ngửa ra sau, bàn tay tôi của hắn đặt trên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng xoa: "Đông Ca, trừ nàng ra, ta thật không có thời gian đi quan tâm sống chết của người khác."
Tôi đẩy tay hắn ra: "A Đan Châu đang độ tuổi xuân, lấy quan hệ hiện tại giữa Ngõa Nhĩ Khách và Kiến Châu, nàng ấy thật có thể......"
"Thế thì sao?"
"Nàng ấy thích ngươi."
Hắn kinh ngạc chăm chú nhìn tôi, sau một lúc lâu, giễu cợt cười lạnh: "Thế thì sao? Ta thích nàng, nàng sẽ gả cho ta à?"
"A Đan Châu nàng......nàng ấy không ngại thê thiếp trong nhà ngươi."
Hắn đứng dậy, gân xanh trên trán nổi lên: "Nàng nghe không hiểu lời ta nói sao? Nàng cho rằng cứ đẩy nữ nhân đến thì ta nhất định phải nhận à? A mã đã đẩy cho ta một Cáp Nghi Hô còn chưa đủ, hiện tại nàng còn muốn đẩy cho ta A Đan Châu gì đó sao? Nhìn xem ta có đáng thương không? Gia là người thiếu nữ nhân sao? Gia muốn chính là nàng! Nàng đừng giả ngốc với ta, nàng cẩn thận mà nghe đây, nói bao nhiêu lần thì vẫn chính là câu ấy, người ta muốn là nàng! Nếu nàng bằng lòng gả cho ta, cũng chẳng cần nàng ngại hay không ngại, ta đều sẽ bỏ hết toàn bộ thê thiếp trong nhà!"
Tôi chán nản: "Lời ngươi nói thật vô liêm sỉ, một câu ta cũng không muốn nghe." Thấy khuôn mặt dữ tợn của hắn, sợ hãi trong lòng tôi càng gia tăng, "A Đan Châu thật là mù rồi, lại muốn gả cho một nam nhân như ngươi, ngươi đối xử với người nhà sao có thể tuyệt tình đến thế, chưa kể, ngươi chớ quên, đại phúc tấn của ngươi chính là cô cô ta."
Hắn hít sâu một hơi: "Bộ dạng nàng ta dù có giống với nàng, thì cũng không phải là nàng! Nhiều năm như thế, ta vẫn chưa chạm qua nàng ta, nàng hãy tin ta, người ta muốn là nàng, chính là nàng......"
Ánh mắt hắn trở nên nóng rực, tôi càng sợ hãi liền đứng lên, không muốn phí lời với hắn, quay đầu bước đi: "Ta đi đây! Coi như là chưa từng đến."
"Đông Ca, nàng đừng quên, nàng mới là nữ nhân của ta!" Vừa đi đến cửa, hắn đột nhiên rống một câu như thế.
Tôi vừa thẹn vừa giận, khí huyết sục sôi, không kìm được kích thích quá mạnh, xoay người vung một bạt tai lên mặt hắn, "Ta không phải nữ nhân của ngươi!"
Tôi phẫn hận căm tức nhìn hắn, trên mặt hắn thoáng qua vẻ phức tạp, qua hơn nửa ngày, khẩu khí hắn bỗng nhiên mềm nhũn, bi thương gọi một tiếng: "Đông Ca......."
"Ngươi chết tâm đi! Đời này chúng ta tuyệt đối không có khả năng!" Tôi không quay đầu mà lao ra khỏi lều trại.
Tiếng dưới chân không ngừng phát ra tiếng vang, không khí rất lạnh, tay chân vì lạnh mà co cóng, cơn tức trong lòng đã vì cơn giá buốt mà tiêu tán hơn phân nửa.
Đi chưa được mấy bước, chợt nghe tiếng bước chân đang đuổi theo phía sau, tôi bị dọa đến mức vội vã khom lưng trốn sau một khối nham thạch. Chờ cho tiếng bước chân vội vã dần đi xa, tôi mới thở phào, chậm rãi thẳng người dậy.
Xoay người muốn đi, lại bất ngờ va phải một bức tường rắn chắc, nhìn kỹ lại, thứ đó không phải bức tường, mà rõ ràng là một bóng người đen tuyền. Tôi sợ đến mức thất thanh thét chói tai, nhưng chưa kịp kêu ra, trên môi đã bị một bàn tay to bịt lại.
"Suỵt......đừng sợ, là ta." Giọng nói thuần hậu, quen thuộc......
Tôi kinh ngạc đến ngây người, trong lòng nai con va chạm chạy loạn.
"Đã dọa nàng rồi sao?" Đại Thiện buông tay, có chút áy náy cùng bất an nhìn tôi, tuy ánh sáng u ám, nhưng tôi rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, "Đông Ca......" Sau một hồi sột soạt, áo choàng nỉ lông với mùi hương ấm áp chỉ có ở hắn bao bọc lấy tôi.
Ban đêm khí lạnh bức người, trăng sáng trong veo mà lạnh lùng, nam tử trước mặt khiến cho lòng người rối loạn. Tôi có một bụng lời một nói hết, nhưng chỉ mới đến bên miệng, lại không biết nên nói gì, không cách nào thốt nên lời.
Tiếng bước chân tiến đến gần, "Là A Bộ sao?"
Lòng tôi nhảy dựng, hoảng loạn trả lời: "Là ta." Vội vã đẩy Đại Thiện, từ nham thạch chạy ra.
Ô Khắc Á lẻ loi đứng trong tuyết: "Ta chờ cô rất lâu, nhưng không thấy cô trở về......" Ánh mắt rơi vào áo choàng nỉ lông trên người tôi, lời nói khẽ dừng lại.
Tôi lập tức tỉnh ngộ, trên mặt hơi nóng lên: "Đi thôi. Về trước nói sau."
Đi được hơn mười bước, cước bộ tạm dừng, nhịn không được ngoái đầu lại tìm tòi bóng dáng quen thuộc kia, thế nhưng bóng tối đen kịt, hình bóng thay phiên nhau lắc lư, sao có thể phân biệt được đâu là bóng người, đâu là bóng cây?
Nếu không có nhiệt độ còn sót lại trên áo choàng, tôi cơ hồ cho rằng hết thẩy vừa rồi chẳng qua chỉ do tôi nhất thời sinh ảo giác.
Phương trời tờ mờ sáng, trong quân doanh nhàn hạ bỗng nổi xôn xao, thì ra binh lính Ô Lạp ở bờ đối diện đã mở trận thế, phóng mắt nhìn qua, tầm mắt không thể nhìn hết nổi.
Quân lính bên ta nhìn quân địch người đông thế mạnh phía bên kia, không khỏi lộ ra khiếp sợ, nguy cấp như vậy, nếu quân tâm dao động, chẳng lẽ chưa chiến đã liền bại sao?
Tôi đứng rát xa phía sau quân doanh, đang âm thầm lo lắng, chợt nghe ba nghìn tướng sĩ đồng loạt tuôn ra một tiếng hô quát, sau đó tiếng hoan hô tựa như sấm rền, giơ cao tay hô to, quả là hết sức phấn chấn lòng người.
Tôi vừa kích động vừa tò mò, nhịn không được trèo lên giá xe ngựa, đứng trên cao nhìn về phía xa.
Chỉ nhìn lá cờ chủ Chính Hồng kỳ đang tung bay trong gió, Đại Thiện đứng trên cao, phất tay chào, cao giọng hô to: "......A mã vốn thiện chinh phạt, nay dù chưa đến, nhưng huynh đệ hai ta sẽ dẫn binh, chúng quân chớ lo âu sợ sệt......bối lặc Ô Lạp Bố Chiếm Thái trước kia bị Kiến Châu ta bắt giữ, cổ buộc khóa thiết, nhận vào nuôi dưỡng, miễn chết và sau đó trợ giúp hồi hương trở về chủ vị. Thời gian chưa lâu, Bố Chiếm Thái người này vẫn như trước, tính mạng là từ trong tay ta lấy ra, liệu có đủ để dọa cho sợ hãi? Các ngươi chớ vì thế mà lo lắng dư thừa, trời cao trợ oai cho Kiến Châu ta, Thục Lặc bối lặc anh danh túc trứ*, trận này tất thắng......"
*Anh danh túc trứ 英名夙著: tiếng tăm sớm lừng lẫy xuất sắc.
Lời của hắn vang dội, cộng thêm tiếng ủng hộ hoan hô. Chẳng mấy chốc đã nói xong, tức thì đại tướng Hỗ Nhĩ Hán, Phí Anh Đông cùng Dương Cổ Lợi tiến lên từ đám người kia, quỳ một gối trước mặt Đại Thiện, thề ước: "Chúng ta thề sống chết nguyện trung thành!" Điều này quả thật như bỏ một muôi nước vào chảo dầu đang sôi ùn ục, trong khoảnh khắc chảo vỡ tưng!
Tinh thần đám binh lính tướng sĩ của Kiến Châu và Ngõa Nhĩ Khách cực kỳ phấn chấn, kích động không hiểu được. Ngay cả tôi là người ngoài cuộc, từ phía rất xa nhìn thấy, cũng nhịn không được lệ nóng doanh tròng, kích động đến máu toàn thân đều sôi trào.
Loại cảm xúc này càng dâng cao, quân tâm tiếp tục càng gia tăng đại chấn, binh lính Kiến Châu bắt đầu chủ động xuất kích, anh dũng vượt sông. Mắt tôi nhìn ngó tiếng hô giết rung trời phía trước, trời đất băng tuyết trước mặt, cảnh tượng như thế, phảng phất như mộng ảo hư cảnh......
Nắm chặt hai tay, tinh thần tôi kích động.
Đó là chiến tranh! Chiến trường cổ đại thời kỳ vũ khí lạnh, da ngựa bọc thây, huyết nhúng sa trường......
Cuộc chiến Chung Thành Ô Kiệt Nham, từ sáng bắt đầu khai chiến, liều mạng đến hoàng hôn, tướng sĩ Kiến Châu càng đánh càng hăng, tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm, Ô Lạp tuy có một vạn người, lại bị đuổi giết khiến quân lính tan rã, liên tiếp tháo chạy. Đến đêm, bỗng nhiên trên trời càng rơi nhiều tuyết, gió tuyết lẫn lộn, thời tiết cực kỳ ác liệt.
Tôi khổ sở vô cùng lo lắng suốt cả đêm, vào lúc bình minh, rốt cuộc không thể nhịn được, lén chuồn ra ngoài, cưỡi ngựa dò xét dọc bờ sông.
Nhưng khi thấy trên mặt tuyết dày đặc là một đống hỗn độn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể binh lính Ô Lạp, máu đỏ sẫm cùng tuyết trắng lầy lội, tình cảnh thảm thiết biết bao!
Lòng tôi xót xa, mặc dù không đành lòng nhìn, nhưng đi đến chỗ nào, thi thể cũng đều rải rác tứ tung, khắp nơi hoang tàn.
Chốc lát, Kiến Châu khải hoàn trở về doanh, tuy rằng binh lính chật vật, trên khuôn mặt khó nén vẻ mỏi mệt, nhưng mỗi người đều hưng trí phấn trấn bừng bừng, vẻ mặt tươi cười.
Cuối cùng kiểm soát chiến trường, bởi vì đêm qua trời giá rét, thương binh Ô Lạp bị đông chết rất nhiều, kể cả người chết trận, gần ba nghìn người chết trong lãnh thổ Triều Tiên, mà bên phía Đồ Môn Giang lại có năm sáu nghìn người, cộng lại ước chừng bảy tám nghìn người. Kiến Châu bắt được năm nghìn chiến mã, ba nghìn khôi giáp, kết quả trận chiến to đến kinh người.
Nhưng trong trận chiến này điều bất ngờ chính là, Chử Anh thân mang trọng thương, cuối cùng là đám Phí Anh Đông gắng gượng khiêng về, may mắn sống được một mạng.
Khi tôi nghe được tin, khi tôi tìm đến doanh trướng của Chử Anh vén rèm đi vào, bên trong đã tụ họp đầy người. Mỗi người đều ít lời, không khí ngưng trọng có chút hít thở không thông. Sắc mặt Chử Anh trắng bệch, đang lặng lẽ nằm trên thảm, để mặc y quan chữa thương.
Tôi đứng phía sau đám người bọn họ, chỉ cảm thấy tiến lui đều khó xử, chợt nghe thấy tiếng khóc nữ tử truyền ra. Hỗ Nhĩ Hán không kiên nhẫn lớn giọng quát: "Đại a ca, không phải ta đã nói với ngươi, lần này suýt chút nữa làm hỏng chuyện......ngươi đến nỗi vì một nữ nhân mà ngay cả mạng cũng không cần sao? Nếu không có nhị a ca tùy thời nhanh chóng, một đao chém đầu Bác Khắc Đa, thì ngươi đã sớm bị hai phụ tử bọn chúng liên thủ......."
"Đủ rồi, Hỗ Nhĩ Hán." Đại Thiện không nóng không lạnh tùy tiện buông ra một câu, nhưng lại thần kỳ ngăn lại tính khí nóng nảy của Hỗ Nhĩ Hán.
Tiếng nức nở của nữ tử kia càng khóc càng vang, cuối cùng Chử Anh không kiên nhẫn mà phát ra tiếng gầm nhẹ: "Phiền phức quá! Cút ra ngoài!"
Có lẽ lúc quát to đã sửu dụng sức quá mức, rốt cuộc khiến miệng vết thương nứt ra, y quan sợ đến mức bụm lại vết thương đang không ngừng đổ máu, liên tục hô: "Gia......bình tĩnh một chút......"
Vì thế Đại Thiện lạnh nhạt phân phó: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Nữ tử nọ cúi đầu đáp một tiếng, rầu rĩ nói: "Vậy......ta đi đây, chàng đừng mắng người nữa, cẩn thận miệng vết thương......"
Chử Anh phiền chán nghiêng đầu......
Bóng dáng kia rốt cuộc chậm rãi đi từ trong đám người ra, tôi kinh ngạc trợn to mắt: "A Đan Châu?"
"Bộ tỷ tỷ!" Vẻ mặt A Đan Châu tiều tụy, vừa nhìn thấy tôi, vội phi thân nhào vào lòng tôi, ủy khuất lên tiếng khóc lớn. Tôi vội ôm lấy nàng thuận miệng nói lời trấn an, nhưng trong đầu lại đần độn, đôi mắt chạm vào ánh mắt nóng rực của Chử Anh, trong lòng căng thẳng, nhất thời bừng tỉnh.
"Vị này chính là tiểu cách cách Ngõa Nhĩ Khách của bối lặc gia Sách Mục Đặc Hách sao?" Thư Nhĩ Cáp Tề thâm trầm mở miệng, con người sắc nhọn lão luyện chậm rãi lướt qua khuôn mặt tôi, "Nếu đại a ca thật sự thích, thì có thể nhờ ta làm mối cho, có lẽ Sách Mục Đặc Hách không đến mức không cho ta chút mặt mũi......"
A Đan Châu ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ thuần mỹ như hoa lê trong mưa xấu hổ đến đỏ bừng, mắt to lấp lánh, truyền ra sự vui sướng khó nén.
"Ta không cần!" Chử Anh quả quyết cự tuyệt, tuyệt không để lại nửa phần mặt mũi cho vị ngạch kỳ khắc này, "Người nào nói ta muốn nàng ta?"
Ánh mắt hắn vẫn gắt gao chăm chú vào tôi, lòng tôi phát lạnh, run rẩy vội nói: "A Đan Châu, chúng ta trở về đi." Vừa nói vừa đưa tay dắt bàn tay nhỏ bé của nàng.
Ai ngờ sau khi A Đan Châu nghe Chử Anh nói xong câu đó, cắn môi dưới, tức giận đến thân thể yêu kiều không ngừng run rẩy. Nhưng lập tức, nàng ngẩng cao đầu: "Ta muốn gả cho chàng! Nếu chàng không thích ta, vì sao lại liều chết đến cứu ta? Tóm lại, vô luận bây giờ chàng có nói gì ta cũng đều không để trong lòng, đời này trừ chàng ra, A Đan Châu ta ai cũng không gả!"
Cả phòng ngây ra như ngỗng, hơn nửa ngày Hỗ Nhĩ Hán mới chép miệng nói: "Tiểu cô nương này thật thẳng thắng! Thật có chút dáng vẻ của nữ nhân Mông Cổ."
"Phải, lần này quay về Hách Đồ A Lạp có lẽ sẽ náo nhiệt đây." Phí Anh Đông ha hả cười, đưa tay khoát lên vai Dương Cổ Lợi.
"Phải đó, về thành lo hỉ sự, nhân tiện uống rượu mừng công......"
Hỗ Nhĩ Hán vừa nghe đến rượu liền trở nên hăng hái: "Ôi, ôi......nói đến rượu mừng công đấy à......"
"Tên Hồ Đạt Lợi đó thật không tồi, lão tử hắn coi như cũng là một hán tử, đáng tiếc không bằng nhị a ca......"
"......Hồ Đạt Lợi chết quá hời, Phí Anh Đông, một đao của kia ngươi có phần quá tiện cho tiểu tử đó......"
".......Ta nói Thường Trụ và Hồ Lý Bố ấy thật ra rất có năng lực, chỉ tiếc là chọn nhầm chủ tử, lúc ấy bắt sống hai người bọn họ, không biết......."
Bảy miệng tám lời tranh nhau nói vô cùng ầm ĩ huyên náo, tôi sớm không có lòng dạ nào để ý đến, một lòng kéo A Đan Châu vẻ mặt đang đỏ bừng ra ngoài.
"Bộ tỷ tỷ......chàng thích ta phải không?" Ra khỏi cửa, A Đan Châu căng thẳng hỏi tôi.
Nhìn đôi mắt tràn ngập nhiệt tình cùng chờ mong ấy, nhất thời tôi mờ mịt không biết nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.