*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu năm Kỷ Hợi, tức năm Minh Vạn Lịch thứ hai mươi bảy.
Do cuối năm trước Bố Dương Cổ ủy thác người đến nói rằng ngạch niết tại Diệp Hách nhớ thương mà sinh bệnh, muốn con gái trở về ở cạnh vài hôm. Tôi đang lo lắng bản thân ở tại Phí A Lạp sắp mốc meo hết cả lên, nghe thấy thế liền trút bỏ lòng tự trọng của bản thân mà nói lời hay ý đẹp cầu xin Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Nỗ Nhĩ Cáp Xích thế mà lại đáp ứng, chỉ là phải kéo dài qua một khoảng thời gian rất lâu, lúc tôi xuất phát lên đường đã là cuối tháng giêng.
Cuối cùng hôm nọ đã được ngồi trên xe ngựa chậm rãi rời khỏi Phí A Lạp, một lần nữa tôi được đi trên con đường ấy để quay trở lại Diệp Hách, đột nhiên có một loại xúc động như được sống lại.
Tâm trạng vẫn đang khoan thai, xe ngựa lại bỗng nhiên hơi lắc lư, cuối cùng dừng lại, không đợi tôi kịp phản ứng, màn xe đã bị vén lên, một thanh âm nhỏ nhắn non nớt kêu lên: "Cưỡi ngựa mệt rồi, ta vào xe nghỉ ngơi một chút."
Tôi đảo cặp mắt trắng dã, rất không tình nguyện xê dịch ra sau, chừa khoảng trống cho hắn nhảy vào.
Hoàng Thái Cực hồn nhiên cười, Cát Đái vội tiến lên giúp hắn vén rèm, miệng hô: "Gia của ta ơi, nhìn xem cả người ngài đầy nước mưa, lúc rời khỏi nô tài đã liền khuyên ngài lên xe rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha-thanh-xuyen-hoang-thai-cuc/1704161/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.