*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cảnh vật trong thành vẫn chưa có nhiều thay đổi lớn, nhưng mà cảnh trong lòng, cũng đã thê lương hơn rất nhiều so với trước kia. A Tế Na nhảy một bước xuống xe ngựa trước, màn xe đã vén, khi tôi khom người chuẩn bị nhảy xuống xe, mới đột nhiên phát hiện, đôi tay thon dài trắng nõn giúp tôi vén màn kia không phải thuộc về tay của A Tế Na. Thứ chiếu vào tầm mắt là đôi mắt trong suốt vẫn luôn ôn nhuận như ngọc, giống hệt trong ký ức tôi, tôi không khỏi nở nụ cười, từ từ cuốn đi những phiền muộn cùng khó chịu trên đường đi. Mặc dù thời gian chỉ mới một năm, nhưng Đại Thiện lại rõ ràng cao lớn hơn rất nhiều, trong ánh mắt đã có thần khí của một đại nam nhi. Hắn cẩn thận từ trong xe đỡ tay tôi dắt ra, thời điểm tôi đang chuẩn bị giẫm lên chiếc ghế kê đã được đặt tốt ở dưới, thì hắn lại đột nhiên dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng tôi. "Hoan nghênh về nhà, Đông Ca!" Hô hấp nhiệt liệt của hắn phun sau tai tôi, phun đến tôi ngứa ngáy khó nhịn được mà bật cười lên. Đứa nhỏ này, thật sự là không thay đổi một chút nào. Tôi đột nhiên có một loại cảm động như gặp được người thân, chỉ vì một câu "Hoan nghênh về nhà" này của hắn. Sau khi xuống xe, tôi để hắn tùy ý nắm tay mình, ngón tay hắn vẫn mang theo cảm giác mát lạnh, tựa như từ trước đến nay chưa bao giờ ấm. Tôi lấy khóe mắt trộm ngắm hắn, phát hiện ra hắn tuy rằng chẳng nói câu nào, nhưng đuôi chân mày lại mang theo ý cười ôn nhu. "Cô cô khỏe chứ?" "Khỏe." "Bát a ca khỏe chứ?" "Khỏe." "Đông Quả tỷ tỷ khỏe chứ?" "Khỏe." "Chử Anh......" Hắn đột nhiên dừng lại, khuôn mặt bình tĩnh hướng về phía tôi, tôi không ngẩng đầu nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn. "Đều khỏe." Hắn nhẹ nhàng thở dài. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn. Đã qua thời kỳ vỡ giọng, trong âm thanh trầm thấp của hắn nay đã mang theo từ tính dịu dàng, tựa như gió mát ấm áp trong ngày xuân, khiến người khác thoải mái dễ chịu. Tôi nhìn hắn cười: "Ngươi khỏe chứ?" Hắn nháy mắt mấy cái, tay xoa vào lông mày cùng tóc mai của tôi, cuối cùng hắn thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng cười nói: "Nàng có thể trở lại so với cái gì cũng đều tốt hơn." Tôi cười ha ha một tiếng, cảm xúc lo lắng của những ngày tới đã hòa tan hết thẩy trong nụ cười của hắn, tôi kéo lấy cánh tay hắn, hì hì cười nói: "Vậy về sau ngươi cần phải theo bồi ta nhiều hơn, ta là một người khô khan lâu dài sẽ thấy nhàm chán, nhàm chán lâu sẽ muốn trở về Diệp Hách......" Bắp thịt dưới ống tay áo khẽ căng thẳng, hắn chậm rãi nói: "Ta sẽ không để nàng phải nhàm chán." Chuyển đến ở tại phòng của Mạnh Cổ tỷ tỷ, so với nơi trước kia thì lớn hơn nhiều, phía đông cửa vào là một phòng bếp nhỏ, vạn tự kháng trong phòng đã sớm được thông ấm. Tôi ngồi trên giường, nhìn tiểu Hoàng Thái Cực đang yên giấc trong xe đẩy, Mạnh Cổ tỷ tỷ thấy tôi vẻ mặt mệt nhọc, liền khuyên tôi nằm xuống ngủ lấy sức. *Vạn tự kháng: giường chữ vạn hay phòng nhẫn, vùng Đông Bắc có lịch sử sống cùng với lửa ít nhất nghìn năm. Sách cổ nói rằng người Nữ Chân (tổ tiên người Mãn) sống ở đây trong triều đại Liêu và Kim đã lấy gỗ làm giường xâu chuỗi thành hình tròn xung quanh phòng, bên dưới đốt lửa, ăn uống bên trên đó. Cái gọi là "phòng nhẫn" ý nói không phải chỉ có một hướng có giường. Những năm kế tiếp, đã phát triển thành "Giường vây quanh" với ba mặt Nam, Bắc, Tây liên kết với nhau, dân gian tục xưng là "Giường chữ vạn" hay "Giường cong". (nguồn: Baidu.) (Ảnh cuối chương.) Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến bây giờ chưa hề xuất hiện, Chử Anh và Đông Quả cách cách cũng chẳng thấy bóng dáng, chỉ là trong phòng có hơn hai nha đầu để sai bảo, Mạnh Cổ tỷ tỷ nói là do Nỗ Nhĩ Cố Xích cố ý chỉ tay phân phó cho tôi, sợ một A Tế Na không đủ chăm sóc tôi. Đến lúc lên đèn tôi mới tỉnh, thật ra là vì bụng trống rỗng đói quá mà tỉnh. Vốn nghĩ muốn tùy tiện tìm chút điểm tâm lấp bụng rồi tiếp tục nằm xuống ngủ, nhưng A Tế Na nói cho tôi biết, tối hôm nay trong thành mở hỉ yến, Mạnh Cổ tỷ tỷ và tiểu Hoàng Thái Cực đã không còn trong phòng, trên bàn để lại một bộ quần áo mới. Nhìn thấy bộ trường bào đỏ thẫm sáng rực kia, chất liệu bề mặt làm từ tơ lụa, cổ áo và cổ tay áo đều dùng kim tuyến thêu hoa văn rối rắm, sờ lên cảm giác mềm nhẵn như nước. Đầu tiên là tôi cả kinh, trong lòng hổ thẹn khó coi tựa như chặn phải một tảng đá lớn. Tôi chỉ thật sự sợ sẽ có cạm bẫy hiểm nguy gì đó trong buổi hôn lễ này, chăm chú chờ tôi ngu ngốc mà nhảy vào. Thừa dịp trong lúc A Tế Na giúp tôi chảy đầu, tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi nàng: "Có biết là hỉ sự của ai không?" "Nghe nói là cách cách của Thư Nhĩ Cáp Tề bối lặc, nhưng không biết tân lang là ai." Tôi vừa nghe xong lập tức nhẹ nhàng thở phào, da mặt kéo căng chậm rãi dãn ra, nở một nụ cười thật tươi. "Xem ra ta vẫn thật đúng lúc, đến đây bèn có náo nhiệt để xem." Thật sự tôi đối với hôn lễ của người Mãn tràn đầy hiếu kỳ, bình thường là thấy qua trong Thanh cung hí trên Tivi, chỉ cảm thấy náo nhiệt lạ thường. "Được rồi! Cách cách." Tỉ mỉ soi gương, A Tế Na đã xõa bím tóc của tôi ra, chải toàn bộ tóc lên, làm thành một búi tóc sau đầu, trên đỉnh cài một cặp hoa mẫu đơn quấn rối rắm bằng dây ngọc dát vàng, mi tâm tôi không khỏi nhíu một cái, "Ta không nhớ có thứ này trong trang sức." "Đây là đồ buổi trưa Thục lặc bối lặc gia thưởng." "Tầm thường!" Từ trong lòng tôi không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét, đưa tay lên tháo xuống hai đóa mẫu đơn vàng kia, ném trên đất. A Tế Na hô nhỏ một tiếng, vội vàng lao thẳng về phía trước nhặt lên, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Tôi không quan tâm thứ đồ trang sức kia có bị ném hư hay không, quay đầu lại nhìn vào chính mình trong gương, búi tóc như mây, má lúm như đào xuân, mài ngài chau lại, toàn thân khí chất cao quý, không khỏi tức giận hướng thẳng đến sau đầu, hai tay không chút do dự tháo ra làm rối tung búi tóc đã được chải xong. A Tế Na bị hành động điên khùng của tôi dọa cho ngốc, chờ tới lúc tóc dài của tôi rơi rớt đầy vai mới bừng tỉnh ngộ ra, kêu lên: "Cách cách, người làm cái gì vậy?" Tôi đứng lên đi đến một bên, nước trong chậu đồng đã từ từ lạnh đi, liền cúi đầu hắt nước lên mặt, tẩy sạch lớp trang điểm tuyệt hảo ấy. "Không cần sửa sang phiền toái như thế, ngươi chỉ cần đem tóc ta buộc thành hai bím đuôi sam là được." Nheo mắt thấy nơi đây còn để một đôi giày đế chậu mới tinh, không khỏi cười lạnh, một cước đá bay chúng, "Ta cũng không cần mang thứ đồ bỏ đi này, thứ nhất ta mang vào không đi lại được, thứ hai tuổi ta còn nhỏ, không mang đồ của người phụ nữ đã có chồng." "Cách cách!" A Tế Na bị tôi dọa không hề nhẹ, "Vậy đâu thể được? Những thứ này đều là Thục lặc bối lặc cố ý phân phó nô tài làm như vậy......" "Ngươi là a hoàn của hắn hay là a hoàn của ta? Ngươi nghe theo hắn hay nghe theo ta?" Tôi lạnh lùng trừng mắt với nàng. "Cách cách......" "Chải đầu!" Tôi oán giận ngồi xuống, "Làm theo ta nói, có chuyện gì thì chính là ta đây thay ngươi gánh!" Người là dao thớt, tôi là thịt cá! Chỉ tiếc con cá tôi đây là cá nóc mang theo kịch độc, dù cho đã định trước sẽ bị người ta giết mổ, tôi tuyệt đối sẽ không để người ăn có được kết cục tốt. Sớm biết được chuyến đi này, chính là cô độc xông vào đầm rồng hang hổ, chẳng qua cũng chính là chữ "liều mạng" mà thôi. Thành Phí A Lạp được phân thành ba phần là bộ thành, ngoại thành và nội thành, một số thân quyến và thuộc hạ ước chừng khoảng trăm người ở nội thành tham gia tiệc cưới, tôi vốn định chuồn đi coi náo nhiệt, nhưng Mạnh Cổ tỷ tỷ sợ tôi lộ diện lại tung tăng quá mức mà mất thể diện, liền lôi kéo tôi cùng với một nhóm nữ quyến chen chúc tại một chỗ mà tán gẫu. Một canh giờ sau, gần như khiến tôi buồn bực sắp chết. May mắn là sau đó ma ma nhũ mẫu bế tiểu Hoàng Thái Cực đến, nói rằng bát a ca ầm ĩ muốn gặp ngạch niết, lúc này mới kịp thời gỡ bỏ nỗi khó chịu cùng mệt mỏi của tôi. Tiểu Hoàng Thái Cực hơn một tuổi đúng là lúc bi bô tập nói, khuôn mặt lớn lên trắng trẻo mập mạp, ngũ quan pha lẫn giữa nét cương nghị của Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng nét nhu hòa của Mạnh Cổ tỷ tỷ, thật là một tiểu tử đặc biệt. Cả đêm tôi phải dựa vào việc đùa giỡn với nó mà giết thời gian, trước đó thấy tôi vẫn có chút sợ lạ, sau khi chơi đùa, rốt cuộc dùng cái tay nhỏ bé nắm lấy bím tóc nhỏ của tôi, sáp cái miệng nhỏ nhắn đỏ đỏ đến hôn tôi, rước lấy trận cười vang của đám nữ nhân bọn họ. "Đông Ca cách cách quả nhiên là quốc sắc thiên hương, mị lực câu hồn như vậy ngay cả bát a ca của chúng ta cũng chống cự không được." Nói lời này chính là tiểu phúc tấn Nữu Hỗ Lộc Thị của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mặt của nàng dù đang mang vẻ tươi cười, nhưng ý lạnh nhạt trong lời nói thì ngay cả tên ngốc cũng nghe ra được. Trong lòng tôi vốn liền tích đọng bén lửa, như con nhím giương gai bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào chờ đợi phản kích, lời này của nàng hoàn toàn đánh trúng miệng tôi. Tôi thu lại nụ cười, đang định đả kích lại, Mạnh Cổ tỷ tỷ đột nhiên đi đến trước mặt tôi, viện cớ ôm Hoàng Thái Cực trở về đồng thời đưa tay nhéo xuống cổ tay tôi. Chỉ thấy mi tâm nàng như nhăn lại, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ bất lực cùng thê lương, câu nói vừa mới lên tới cổ họng, nhất thời lại nuốt trở vào, thất vọng rủ vai xuống. Nữu Hỗ Lộc Thị rất đắc ý, Cổn Đại ngồi đối diện nàng rõ ràng thấy hết tất cả, nhưng lại không hé răng, chỉ hạ mí mắt xuống, lặng lẽ cắn hạt dưa. Tôi biết đây là các nàng đã nghe được tin, biết Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tạo áp lực phía Diệp Hách đòi tôi đến, một đám ghen ghét trong lòng tôi tuổi trẻ diện mạo xinh đẹp, trước mặt trượng phu không dám cuồng loạn, đây là một chút cố ý gây khó dễ cho tôi. Ngươi Nữ Chân và người Hán không giống nhau, hôn nhân của người Hán đều tuân thủ một vợ một chồng, mà hôn nhân của người Nữ Chân lại một chồng nhiều vợ như cái tên của nó. Nếu chỉ luận về địa vị mà nói, bất kể là đại phúc tấn, hay là phúc tấn, thì đều là thê tử, đều hưởng thụ đãi ngộ của chủ tử như nhau. Mà tiểu phúc tấn thì lại cùng loại với cái gọi là thị thiếp của người Hán, địa vị trong nhà chỉ cao hơn một chút so với nô tài bình thường mà thôi. Nữu Hỗ Lộc Thị là tiểu phúc tấn, với thân phận của nàng, lẽ ra dù nàng có mượn mười lá gan cũng không dám cùng tôi tranh cãi. Ánh mắt tôi lướt qua, xoay chuyển một cái trên khuôn mặt thờ ơ của Cổn Đại, nhất thời tỉnh ngộ hiểu rõ. Chỉ dựa vào chút năng lực ấy cũng muốn đả kích tôi? Tôi không khỏi âm thầm cười lạnh, thật sự là một đám nữ nhân ngu xuẩn nhàm chán đến cực điểm! Lại liếc mắt nhìn Mạnh Cổ tỷ tỷ, tôi chỉ thấy nàng đáng thương, trước trận liên chiến của chín bộ, bởi vì quan hệ tới Diệp Hách, tất phải khiến nàng nhất thời thất sủng trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, cũng may nàng đã sinh hạ một đứa con cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nếu không cảnh ngộ sẽ càng không dám tưởng tượng. Hít một hơi thật sâu, tôi từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, mắt cười yếu ớt: "Cô cô, trong phòng đầy vị tỏi, có lẽ ta nên đi ra ngoài hít thở không khí, để không phải bị hun chết." Cũng không chờ xem phản ứng của các nàng ra sao, tôi chỉ ba bước rồi hai bước lách ra khỏi phòng, thừa dịp ban đêm vọt đến trốn dưới hành lang gấp khúc. "Ha, ha, ha!" Hướng lên khoảng trời đêm, tôi lớn giọng cười lạnh ba tiếng, mượn việc này trút hết một bụng phẫn nộ. Cũng may từ trước đến nay tôi là một người lạc quan, bằng không ở viện phúc lợi nhi đồng ngần ấy năm, ngay cả những trở ngại này cũng đều xem là những điều không thể bỏ qua, sớm đã trở thành một người tự kỷ có vấn đề. Hừ, muốn công kích tôi, không có cửa! "Ha......" Trong đêm mơ hồ có một âm thanh giễu cợt. Tôi sửng sốt, đây có thể là ai đó cũng giống như tôi trốn trong hành lang gấp khúc? Quay đầu nhìn vào chỗ đèn đuốc sáng trưng, hỉ phòng bên kia vẫn đang ồn ào huyên náo tiếng người, cũng sẽ không có người đi đến nơi này. "Là ai ở đấy?" "Ha." Lại là một tiếng cười khẽ thản nhiên. Tôi không hề sợ quỷ, không phải thực tế bản thân tôi cũng là một con quỷ sao? Đang sắp giận tái mặt quát, thì một nhân ảnh từ sau đầu hòn giả sơn kia lảo đảo di chuyển đến. "Ai?" Trời rất tối, tôi không thấy rõ mặt của người nọ, chỉ có thể dựa theo hình dáng cao lớn mà đoán đó là một nam nhân, trong tay còn cầm một bình rượu, tám phần là uống rượu, mới hồ đồ mà xông đến nơi này. "Ngươi là ai?" Tôi không thấy rõ hắn, hắn như cũng không thấy rõ tôi, huống chi trong lời nói của hắn rõ ràng đã kèm theo bảy phần men say. Tôi nghĩ lại nghĩ, không muốn nói toạc ra thân phận bản thân, vì thế cố ý trả lời tên mụ mà chỉ người trong nhà mới biết được: "Ta là Đông Ca." "Đông Ca?" Hắn nghiêng đầu nghỉ nửa ngày, bỗng nhiên thở ra thật dài, lảo đảo một cái ngồi trên chiếc ghế đá màu trắng của hành lang gấp khúc, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu. Tiếng nước bình rượu lắc lư trong đêm nghe đến rõ ràng như vậy: "Ngươi là a hoàn của phòng nào? Hử?" Đột nhiên hắn vươn tay đến, trong lúc tôi còn đang chưa kịp tránh né, bất thình lình nắm lấy tôi, dùng sức đem tôi kéo vào trong lòng ngực, mạnh mẽ ngồi lên đùi phải của hắn. Đáng ghét! Toàn thân đầy mùi rượu! Tôi không chút do dự nhấc chân, đạp vào cái đầu gối đang hạ xuống của hắn. "A!" Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cả người chấn động, đau đến thắt lưng khom xuống, vò rượu trong tay rơi trên mặt đất vỡ nát. Tôi nhân cơ hội từ trong người hắn nhảy ra, lại không chạy trốn, đứng cách hơn bảy tám thước lạnh lùng theo dõi hắn: "Muốn mượn rượu làm chuyện điên rồ, tiếc là ngươi tìm lầm người." "Ngươi......" Hắn khàn giọng tức giận, khom người chỉ vào tôi. Tôi lui về sau hai bước, lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi không nên lộn xộn, nơi này cách tân phòng không xa, nếu như ta lớn tiếng thét chói tai, khẳng định sẽ dẫn đến một đám người." "Ngươi...không phải nô tài?" Hắn trầm giọng hít thở, chậm rãi đứng thẳng dậy, tôi cũng không kiêng dè, không hề sợ hãi nhìn hắn. "Ngươi là cháu gái của Nỗ Nhĩ Cáp Xích? Nữ nhân? Phúc tấn?" Hắn đều suy đoán qua từng người, hiển nhiên đã ý thức được tôi không phải một tiểu nha đầu bình thường. "Đều không phải." Tôi phất phất tay, "Ngươi trở về đi. Nơi này không phải chỗ ngươi nên ở lại, muốn uống rượu thì đến đại sảnh mà uống!" Hắn hờ hững, trong bóng đêm tịch mịch trầm lặng vẫn không hề nhúc nhích, như một con gấu đen đang say giấc ngủ đông. "Ha, ha ha......" Hắn bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, càng cười càng lớn, cuối cùng về sau lại giống như phát điên, "Quả nhiên......nơi này đích thực không phải chỗ mà ta nên ở lại! Ta vốn không nên ở chỗ này! Ta vốn không nên ở chỗ này! Ta vốn con mẹ nó không nên ở chỗ này!" Hắn bất ngờ dùng sức, khí thế kinh người hướng thẳng tôi đi lại, tôi chỉ kịp hô nhỏ một tiếng, liền bị hắn bịt kín miệng, sau đó một hồi trời đất quay cuồng, tôi phát giác cuối cùng bị hắn áp đảo trên mặt đất, hắn cười lạnh: "Ngay cả một tiểu nha đầu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng dám mở miệng châm chọc ta, hừ hừ, xem ra ta thật sự là anh hùng đến bước đường cùng, chán nản nghèo túng......" "Ưm ưm......" Tôi liều mạng vặn vẹo, hai chân bất lực bị đầu gối hắn gắt gao ép chặt. Đáng ghét thật, với thân thể mới mười một tuổi của tôi mà nói, căn bản không cách nào chống lại sức lực của hắn! Chết tiệt, hắn là một kẻ vũ phu, đừng nói mười một tuổi, ngay cả tôi có lớn thành hai mươi tuổi cũng không thể làm gì hắn dù chỉ một chút. "Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đừng kêu la, bằng không......trước khi ngươi kêu ra tiếng, ta có thể dễ như trở bàn tay vặn đứt cổ của ngươi." Nghe ra khẩu khí hắn đã có chút buông lõng, tôi vội vàng không ngừng gật đầu. Hắn lạnh lùng cười, chậm rãi buông cái tay che miệng tôi ra, ung dung kéo tôi dậy từ trên mặt đất, nhưng tay phải của hắn lại thủy chung kìm trên cổ tôi, ngón tay cứng như thiết siết đến cổ tôi sinh đau. "Tốt, rất nghe lời......" Hắn mơ hồ cười, miệng phả ra đậm đặc mùi rượu, khiến tôi ghê tởm một trận, "Nói ta biết ngươi rốt cuộc là ai?" Tôi làm ra bộ dáng thuận theo, không dám lại nghịch hắn: "Ta là Đông Ca cách cách......" "Cách cách......thật tốt, là một chủ tử cơ. Ngươi là nữ nhân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay là nữ nhân của Thư Nhĩ Cáp Tề? Hừ, không liên quan, nữ nhân của ai đều không liên quan......" Hắn dùng tay trái nhẹ nhàng phất mái tóc đang lộn xộn hỗn độn của tôi, đột nhiên sửng sốt, đôi mắt ngà ngà mông lung bắn ra một màu kinh diễm. "Ô, không nghĩ tới rằng......trong gia tộc Ái Tân Giác La vậy mà lại có một tuyệt sắc như thế......Đông Ca! Đông Ca......sớm biết có ngươi, ta hà cớ bị ép buột lấy Ngạch Thực Thái? Có điều......không liên quan, dù sao lấy một người cũng là lấy, hai người, ba người cũng đều như nhau......" Lòng tôi cả kinh, nữ nhân của Thư Nhĩ Cáp Tề là Ngạch Thực Thái, chính là tân nương của tối ngày hôm nay......lẽ nào nói, người này ắt là...... "Nam nhân thật sự là một loài động vật có lòng tham không đáy!" Tôi khinh thường hừ lạnh, tuy rằng biết rõ giờ phút này mà đắc tội với hắn, sợ rằng sẽ càng dẫn tới bạo lực điên cuồng, nhưng vừa nghĩ đến lời nói lúc nãy của hắn, tôi liền tức giận đến đỉnh đầu, cái gì cũng đành mặc kệ. "Trong chén vẫn còn chưa nuốt xuống, mà đã nhớ nhung thứ trong nồi! Cẩn thận không nghẹn chết ngươi thì cũng no chết ngươi đấy!" Lực trên cổ càng tăng thêm, tôi suýt nữa không thể thở. Quả nhiên là báo ứng kiếp này mà! Đều là họa từ lời nói mà ra. "Ai? Ai đang ở đó?" Sau hòn giả sơn có một ngòn đèn yếu ớt loáng một cái qua bên đây, tôi mới há miệng, đã bị hắn dùng lực bịt lại. Lúc này hắn đột nhiên chấn kinh một chút, vào lúc bối rối bịt mũi khiến tôi sắp chết đi. Tôi dùng sức giãy giụa đá đạp lung tung, đến mức hai má lúm đỏ bừng, chỉ cảm thấy khí đục trong khoang ngực lúc này chảy ngược trở lại đầu, cả người dần mê mẩn, trước mắt xuất hiện hình ảnh trùng điệp. "Người nào......" "Ô......" "Buông nàng ra......" Âm thanh liên tiếp như cách rất gần, lại như rất xa xôi. Phảng phất tựa như đã qua một thế kỷ lâu như vậy, sức nặng đặt ở miệng tôi cũng biến mất, lần đầu tiên tôi có thể được hít thở không khí trong lành sau một khoảng thời gian dài. Lúc này tôi mới ý thức được bản thân đã đi dạo một vòng từ Quỷ môn quan, vừa trở lại. "Đông Ca! Đông Ca! Nàng tỉnh lại! Tỉnh lại!" Có người gọi tên tôi, nhẹ nhàng vuốt xuống hai má tôi. Hơi mở mắt ra, thứ ánh vào mi mắt lại hé ra khuôn mặt quen thuộc, mắt tinh mày kiếm, anh khí bừng bừng. Tôi nháy mắt vài cái, cuối cùng xác nhận chính là hắn không sai. "Khụ, đã lâu không gặp." Suy nghĩ thật nhiều để nói, nhưng không nghĩ rằng, lao ra khỏi miệng lại sẽ là một câu như vậy. Chử Anh rõ ràng cũng ngẩn ra, nhìn chăm chú vào tôi, một hồi lâu, bỗng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đem tôi ôm vào trong lòng ngực: "Dọa chết ta! Vẫn may là nàng không có việc gì." Mũi tôi bị ép trong ngực hắn, cảm giác như sắp bị đè đến phẳng ra, không khỏi rầu rĩ nói: "Này, sắp không thở được." Hắn thật sự sợ tôi lại bị nghẹt thở, vội vàng buông tay ra. Tôi hơi cố cử động tay chân, ngoại trừ trên cổ có chút đau ra, thì tất cả vẫn ổn. Tên vừa rồi thô bạo với tôi đã bị thị vệ trói tay sau lưng, đang đứng ở hành lang gấp khúc bên cạnh trầm mặt không tiếng động, đưa ánh nến yếu ớt trong chiếc đèn lồng đến gần, tôi thấy hắn chỉ hơn ba mươi tuổi, mặt dài, mắt xếch, chóp mũi cân đối với miệng, bộ dạng thật có vài phần tuấn khí. Chử Anh thấy tôi đánh giá hắn, hừ hừ hai tiếng, lạnh nhạt nói: "Bố Chiếm Thái ngươi cho rằng ngươi thành con rể của ngạch kỳ khắc ta, ta liền không có cách nào gây khó dễ cho ngươi sao? Ngày hôm nay ngươi bắt nạt Đông Ca, ta thấy ngay cả ngạch kỳ khắc này cũng không bảo vệ được ngươi" Hắn dừng một chút, phất tay, "Dẫn hắn đi, lát nữa giao cho a mã xử trí!" "Đợi một chút!" Tôi vội vàng kêu to. Thị vệ áp giải dừng chân, tôi loạng choạng đi qua, hỏi hắn: "Ngươi là Bố Chiếm Thái?" Thấy tôi đã tỉnh lại, môi vẫn mím chặt, cúi đầu không nói, lúc này nghe tôi hỏi hắn, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn tôi. "Ngươi là đệ đệ của Mãn Thái bối lặc của Ô Lạp?" "Là vậy thì sao? Tuy ta là tướng bại trận, nhưng cũng không cần chịu ngươi vũ nhục, đó là một sự vui sướng cho anh hùng hào kiệt!" Trên mặt hắn mang theo chút quật cường cùng cương nghị, khóe miệng rũ xuống, lộ ra một loại khinh miệt. "Bố Chiếm Thái......" Tôi thì thào đọc tên hắn một lần. Hóa ra diện mạo cùng dáng vẻ hắn là như vậy. Nếu như không có trận chiến của chín bộ Cổ Lặc Sơn, e rằng giờ phút này tôi đã bị ép gả làm vợ hắn? Vừa nghĩ đến câu nói vừa rồi "Lấy một người cũng là lấy, hai người, ba người cũng đều như nhau" mà hắn nói, tôi không khỏi âm thầm thấy may mắn. May mắn......may mắn...... Tay vỗ lên ngực, không khỏi có cảm giác may mắn, hắn thấy tôi nhìn hắn có chút đăm chiêu, vẻ mặt vốn uy vũ bất khuất đầy ngạo khí bắt đầu có chút dao động, đột nhiên hắn vùng ra một chút, la lên: "Đông Ca cách cách! Xin nàng hãy gả cho ta đi, Bố Chiếm Thái ta thề cả đời đối đãi nàng......" "Bốp" Âm thanh động đất giòn vang, hóa ra là Chử Anh đang cầm roi ngựa trong tay, hung hăng quất một roi lên mặt hắn. "Mơ tưởng viễn vông!*" Chử Anh hung tợn nói, nơi đáy mắt dao động chút hung ác cùng tàn bạo mà tôi không hề quen. "Chỉ bằng ngươi, mà cũng muốn có được Đông Ca?" Nói xong lại vun vút quất hai roi. *Nguyên văn là: Xuân thu đại mộng 春秋大梦. Tôi nhìn không nổi nữa, lao nhanh đến nói: "Vậy thì thế nào? Hắn vốn là đã có hôn ước với ta......" Chử Anh đờ ra. Tôi không để ý đến hắn, nghĩ đến mục đích a mã hắn triệu tôi đến lần này, tôi cố ý không để mặt mũi cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, dứt khoát nói thẳng với Bố Chiếm Thái, "Ta mang họ Diệp Hách Na Lạp, tên của ta là Bố Hỉ Á Mã Lạp." Biểu tình của Bố Chiếm Thái nhanh chóng dao động, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là vui sướng, cuối cùng tia sáng trong mắt dần ảm đạm đi, bả vai căng thẳng khẽ run. Tôi biết hắn dĩ nhiên đã đoán được tôi là cách cách của Diệp Hách, bây giờ lại xuất hiện ở thành Phí A Lạp, phía sau điều này rốt cuộc là nguyên nhân gì. Hắn hẳn là so với tôi càng hiểu rõ được dục vọng chiếm hữu của một tên nam nhân sẽ vô lý và mãnh liệt nhiều như thế nào! Chính là giống như lời nói và hành động của hắn ban nãy! Tôi cười lạnh, cả người bị một loại bi ai chua xót thản nhiên bao chặt lấy------Tại một thế giới bất bình đẳng này, với thân phận là một nữ tử nhu nhược không có năng lực phản kháng, lẽ nào đến cuối cùng tôi cũng sẽ không có cách nào được hít thở một cách tự do và vui sướng sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]