Không ít người cũng sôi nổi gia nhập trận doanh khuyên giải.
Những lời vừa rồi Ninh Tuyết Mạch nói đã gợi lên lòng trắc ẩn của không ít người. Hiện tại, bọn họ cảm thấy bé gái mồ côi phủ Hầu gia này cùng bọn họ không có gì khác nhau. Cũng là bị giai cấp có quyền ức hiếp người đáng thương, thậm chí còn không bằng bọn họ......
Cái này làm cho tâm của bọn họ có cùng chung kẻ địch, bất tri bất giác đem Ninh Tuyết Mạch cũng quy về trận doanh của bọn họ.
Sắc mặt Quý Vân Hạo rất không tốt.
Lần này Ninh Tuyết Mạch cho dù là có tội hay không có tội, sự tình hắn hãm hại và kết tội nữ tử ốm yếu đơn độc đã được định hình trong lòng bá tánh......
Cái nha đầu hỗn trướng này nhất định phải chết! Trong mắt hắn hiện lên một mạt âm ngoan.
Đột nhiên, ở trên đường phía bên trái quảng trường, có chút rối loạn, đám đông bắt đầu một trận dao động.
"Đế Tôn! Đế Tôn tới!"
"A, a, thật là Đế Tôn đã tới......"
"Đế Tôn là đi ngang qua đây?"
"Không nghĩ tới hôm nay còn có phúc khí này, có thể nhìn thấy xa giá của Đế Tôn......"
"Đừng nói nữa, mau quỳ, mau quỳ!"
Đầu tiên trong đám người là một trận nghị luận nho nhỏ, trong chớp mắt sau đó mọi người đều quỳ xuống hướng mặt trên đường dài, ngay cả sắc mặt của Quý Vân Hạo cũng biến đổi, lệnh cho bọn thị vệ không tiếng động quỳ xuống.
Quảng trường vừa rồi còn có chút hỗn loạn thoáng chốc an tĩnh lại. Trên mặt đất rớt một cây ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha-dac-cong-than-y-tieu-thu-phi/70120/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.