Khóe môi của Ninh Tuyết Mạch nhẹ nhàng câu lên, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đàn do đàn sư đang tấu phía sau bức rèm trong lâu. 
Cầm kỹ của cầm sư ở chỗ này tự nhiên sẽ là đỉnh cao, những nốt nhạc giống như tiếng nước chảy, từ từ trôi giạt lượn lờ bên trong hương trà, khiến tâm tình người có chút an bình. 
Ninh Tuyết Mạch là người hiểu cầm, rốt cuộc khi ở thời hiện đại, lúc nàng nhàn hạ đều thích nghe một số bài hát cổ xưa, như đàn cổ, tỳ bà, nhị hồ, dương cầm, chỉ cần là nhạc nhẹ nhàng nàng đều thích nghe, thậm chí chính nàng cũng sẽ đàn tấu vài đoạn, xem nó là một loại tiêu khiển giải trí. 
Đoạn khúc trong tiếng đàn đang tấu nơi này, tuy rằng nàng chưa từng nghe qua, nhưng thắng ở sự mềm mại, có thể gột rửa tâm linh. Nàng cảm thấy trong khi uống trà và nghe nhạc này, càng có thể cho phép nàng tĩnh tâm tự hỏi sự tình chính mình. 
Những trà khách khác trong trà thất cũng đang yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên nhẹ giọng nói chuyện với nhau. 
"Bang!" Một tiếng giòn vang, phá vỡ sự bình yên của núi rừng! 
Tất cả mọi người đều cả kinh, sôi nổi nhìn về phía nơi âm thanh phát ra. 
"Bộ trà cụ đã bị những người khác dùng?! Bổn tiểu thư không phải đã sớm phân phó ngươi lưu lại một bộ trà cụ Hồng Bùn hay sao?!" Đại tiểu thư Hồ Điệp Thường tức giận. 
Tiểu nhị đau lòng nhìn bộ trà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha-dac-cong-than-y-tieu-thu-phi/2290078/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.