Ninh Tuyết Mạch là người bình tĩnh từ trong xương cốt, nàng căn bản không để trong lòng những lời nói công kích của bọn họ, hoàn toàn xem chúng giống như không khí.
Nàng cười cười, tiến lên một bước: "Hiếm khi danh tiếng của Tuyết Mạch lại có thể truyền tới tai mấy vị trưởng lão trăm công ngàn việc bảo vệ mấy cây cột thủy tinh, Tuyết Mạch cảm thấy vinh hạnh. Thể chất có lẽ do trời sinh, nhưng điều đó không có nghĩa không có bản lĩnh. Nỗ lực làm việc của mỗi người đều nên nhận được sự tôn trọng tương ứng. Năm vị trưởng lão có thể trở thành người có ích với hoàng gia, nói vậy tu vi tâm tính đều là đứng đầu, sẽ không giống như những phàm phu tục tử nông cạn, các ngài nói có phải hay không?"
Năm vị trưởng lão: "......"
Những lời này của Ninh Tuyết Mạch chính là vừa khen vừa châm biếm, nhưng bọn họ lại không thể phản bác.
Nàng cười khanh khách đứng ở nơi đó, một đôi mắt sáng như minh châu, rực rỡ, môi mỏng hơi nhấp, cười như không cười.
Nàng còn nhỏ tuổi nhưng có một loại khí chất giống như trời quang trăng sáng.
Năm vị trưởng lão đứng ở trước mặt nàng bỗng nhiên bắt đầu có chút cảm giác xấu hổ --
Và lời nàng nói cũng khiến trái tim bọn họ lay động!
Thể chất đúng thật là do trời sinh, chẳng lẽ phế vật trời sinh cũng nên bị mọi người khinh bỉ? Ngay cả sống sót một cách thoải mái cũng không thể được?
Vậy bọn họ khác gì so với đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha-dac-cong-than-y-tieu-thu-phi/2289957/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.