Đi qua đi lại một ngày, đến chạng vạng mới tới được chân núi Vu Sơn,không có xe ngựa hai cái chân chịu không nổi muốn rụng ra. Miểu Miểungẩng đầu nhìn Vu Sơn, không khỏi than lên một tiếng ngưỡng mộ, chỉ thấy trước mắt tòan là vách đá, vươn thẳng lên trời, cao cả ngàn thước. Câycối đủ lọai không biết tên tranh nhau vươn ra từ vách núi, những tảng đá hình thù kỳ quái so tài so sắc trên đỉnh núi, mây mờ vấn vít ẩn hiệntrong từng ngõ ngách, ráng chiều từ trên cao chảy tràn xuống vách đá donham thạch tạo thành, ánh hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, khiến chomọi người phải say mê.
Nhưng trong nháy mắt, mặt mày Miểu Miểu lại héo hắt, chỉ vào VuSơn sương khói lượn lờ nhìn không thấy đỉnh, hướng về phía Dịch Thiênhỏi “Ngươi đừng nói với ta là cái lão Dược Vương gì kia ở trên này nha.”
Dịch Thiên cũng nhìn lại, thản nhiên nói “Ta không biết chínhxác chỗ hắn ở, chỉ biết là ở trong Vu Sơn.” Hắn đã thành công trong việc hạ gục Miểu Miểu, làm cho nàng hòan tòan suy sụp. Sau đó liền phân phóđám người Vụ Liệt đi tìm nước và đồ ăn, nghĩ ngơi tại chỗ, sáng sớm maisẽ vào núi.
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, không ai nói lời nào, khôngkhí cực kỳ áp lực. Miểu Miểu cũng không thèm nói gì, một chân duỗi ranhờ Vụ Tiêm giúp nàng xoa bóp, một chân tự mình làm, thỉnh thoảng lạirên rỉ vài tiếng. Đi cả ngày, nàng tự hỏi cộng hết số đọan đường nàng đi trong mười chín năm qua có dài bằng hôm nay không.
“Khúc nhạc lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ai-sat-thu-phu-quan/174239/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.