Chương trước
Chương sau
Hôm nay giai đọan thứ hai của vòng đấu lọai tiếp tục tiến hành, vòng này chính là đấu lọai lần lượt cho đến khi còn lại một người cuối cùng mới thôi, cho nên nói tương đối thì thời gian giành cho vòng này khá nhiều, phỏng chừng là phải kéo đến vài ngày. Để tiết kiệm thời gian, các nhóm vẫn tiếp tục tách ra để đấu như cũ.
Miểu Miểu nhìn thẻ bài trong tay mình mà không biết nói gì, ở giữa chỉ có mỗi số một, hơn nữa lại chính là số một bị thừa ra, chỉ có thể chờ cho mọi người đấu xong, sau đó giữa những người thắng thì chọn một người làm địch thủ. Bây giờ phải ngồi một bên quan sát người khác đấu, lần này phải nhìn cho cẩn thận, nhất định phải chọn trong số đó người thắng yếu nhất, như vậy sác xuất mình thắng sẽ cao hơn nhiều.
Mở to mắt mà ngó, nhìn hai người trên đài bay tới bay lui, tại sao cứ bay vòng vòng mà không đánh, tốt cục một người hoa hoa lệ lệ bay ra khỏi đài, cứ như thế chấm dứt. Cái này không được, bay tới bay lui sẽ khiến nàng bối rối, xoay nàng chóng mặt.
Tiếp theo là hai người hung hăng dứt khóat, ngươi chém ta, ta chặt ngươi, chưa gì đã thấy máu. Miểu Miểu lắc đầu, này cũng không được, đại đao cùng với rìu đem đọ với Ngân Tiêu của mình, bén lắm, nàng sợ đau lắm.
Sau đó là Vụ Kiếm thượng trận, này càng không được, Vụ Kiếm là người nhà mình, phải để lại dùng đến cuối cùng.
Tiếp theo là một lọat đấu hoành tráng khác, người thắng kẻ thua nhiều vô số kể, nhưng người nhìn không quá lợi hại thì vũ khí lại quá sắc bén, tóm lại là tới cuối cùng, Miểu Miểu vẫn chưa quyết định được là nên chọn người nào.
“Àh, phu nhân, người chọn được chưa?” Trọng tài e dè hỏi, đi tới đi lui nhìn đến vài lượt rồi mà còn chưa chọn được. Nhưng dù sao cũng là phu nhân của dịch thiên, thế lực như thế nên cũng phải nể mặt vài phần, trọng tài ta cũng phải trông mặt mà nói chuyện.
“Được rồi, được rồi, hắn đi.” Miểu Miểu đưa ngón tay chỉ nam tử đang cầm kiếm ngắn ở trước mặt, kiếm ngắn như vậy, chắc là không chạm được vào nàng đâu. “Được, chuẩn bị đấu.” Trọng tài hô, người xung quanh nhanh chóng rời khỏi đài đấu, để lại hai người rút kiếm nhìn nhau. Lúc này Miểu Miểu cũng sử dụng kiếm, chính là kiếm mà Nam Cung Linh tặng ở hội đấu giá, Miểu Miểu nghĩ rằng như thế này thì mình cũng sẽ không thiệt hại gì.
Có điều nam tử đó thì lại không cho là như vậy, nhìn thấy Miểu Miểu rút kiếm ra, nhất thời nhướn mày nói: “Đây là phu nhân xem thường tại hạ sao?” Không xài Ngân Tiêu lại đi xài kiếm, rõ ràng là khinh thường hắn.
“Không phải, không phải, như vậy thì hình như công bằng hơn.” Miểu Miểu vội vàng lắc đầu giải thích, “như vậy đối với ta công bằng hơn a, nói thử xem, ngươi mà đụng phải ta là ta sẽ chảy máu, mà Ngân Tiêu thì không có công dụng này, kiếm vẫn tốt hơn.”
Nam tử nghe vậy, không nói tiếng nào, lập tức cầm kiếm tấn công, nếu như vậy thì đừng trách ta tại sao tức giận mà không nương tay, là ngươi tự tìm. Đám người Dịch Thiên lúc này đã đấu xong lượt của mình, đang đứng bên ngòai nhìn Miểu Miểu.
Nhìn thấy Miểu Miểu giằng co với nam tử đó, sắc mặt Dịch Thiên liền ngưng trọng, tại sao lại là hắn. Đỏan kiếm trong tay hắn kỳ thật không đơn giản chỉ là một thanh đỏan kiếm, trên chuôi kiếm có một chốt mở, xoay tròn sẽ thành trường kiếm. Binh khí này cũng thuộc dạng nổi danh, hơn nữa nam tử này không phải hạng người tầm thường, chỉ e rằng là cao thủ số một số hai trong nhóm.
Lập tức trầm giọng nói: “Vụ Kiếm, chuyện gì xảy ra?” “Chủ thượng, đây là do phu nhân tự mình chọn, thuộc hạ không kịp nhắc nhở phu nhân.” Lúc nãy phu nhân đi tới đi lui mấy vòng, hắn đang định nói với phu nhân, không ngờ tròng mắt xém nữa văng ra ngòai luôn, phu nhân căn bản không thèm chọn hắn, kết quả lại thành thế này, xem ra là phu nhân muốn nhanh chóng đem cái cục xương đồng này xử lý rồi.
Dịch Thiên nghe vậy không nói, chỉ sâu thẳm nhìn Miểu Miểu. Tiểu nữ nhân này đến sáng nay vẫn còn tức giận, trách mình hôm qua không lừa nàng chút nào, nhìn thấy chính mình thần thái sáng láng rời khỏi giường, cho nên cơn tức bùng nổ. Một cước đá văng cửa phòng bỏ đi, không thèm để ý đến hắn.
Đúng là một tiểu nữ nhân vừa quật cường lại vừa đáng yêu.
Choang, thanh âm chạm nhau của hai thanh kiếm phát ra, Miểu Miểu lui ra sau vài bước, không nghĩ tới thanh đỏan kiếm nhìn không chút uy lực vậy mà lợi hại thế này. Mắt mình bị hoa rồi a. Nhìn thấy bên dưới khán đài càng ngày càng nhiều người tụ tập, trong mắt lóe lên hưng phấn, thỉnh thoảng thét lớn lấy uy, Miểu Miểu chỉ biết mình đã chọn phải một nhân vật lợi hại, ông trời ơi, tại sao vận khí của hắn lại tốt như vậy a.
“Phu nhân có muốn đổi lại dùng Ngân Tiêu không.” Nam tử hảo tâm để nghị. Miểu Miểu liền nổi giận: “Không đổi, chỉ bằng thanh kiếm này, ta cũng có thể đánh bại ngươi.” Không thể để khí thế thua kém kẻ địch, đó chính là điều tối kỵ của binh gia.
“Phu nhân thật lợi hại, giết hắn, giết hắn, cố lên…” Xu Xu ở dưới đài hô lớn cổ vũ cho Miểu Miểu, phu nhân nói thật hay, khí thế thật lớn.
“Được, vậy đừng trách ta không nhắc trước.” Nam tử nói xong liền xoay chuôi kiếm, trong nháy mắt kiếm dài gấp đôi, so với những thanh kiếm bình thường còn dài hơn vài phân, đừng nói vậy nha, trong lòng Miểu Miểu la lớn, có điều biểu hiện cũng vẫn như cũ, vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn nam tử, cao thủ bình thường vẫn luôn thể hiện như vậy, điểm này thì Miểu Miểu hiểu rõ.
Quả nhiên nam tử có một thoáng kinh ngạc, tuy nhiên cũng chỉ là thóang qua, dù sao cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp, biểu hiện như vậy hắn cũng thấy qua vài lần.
Uy lực của trường kiếm tất nhiên hơn hẳn đỏan kiếm rồi, dù sao chỉ tính chiều dài thôi cũng đã chiếm ưu thế rồi. Miểu Miểu lúc đầu cũng chỉ là né, mình cách hắn xa như vậy, căn bản là kiếm không với tới hắn, không bằng cứ tránh trước, sau đó nghĩ biện pháp.
Dịch Thiên đứng ở bên ngòai nhìn Miểu Miểu, tay nắm lại thành quyền, mỗi lần nhìn thấy kiếm lướt sát qua người Miểu Miểu, trái tim hắn giống như nhảy lên đến tận mây rồi rơi lại mặt đất, cái kiểu hành hạ đá từ thiên đường xuống địa ngục như thế này khiến hắn khổ sở vô cùng, hận chính mình không thể thay Miểu Miểu thượng trận, trực tiếp xử lý nam nhân này.
Nam nhân đó không chỉ có kiếm tốt, khinh công của hắn cũng không hề kém. Cầm kiếm truy Miểu Miểu khắp nơi. Miểu Miểu cầm kiếm nhỏ của mình chạy vòng vòng, ta chạy trốn, ta chạy trốn, ta nghĩ, ta nghĩ.
Nhìn thấy Dịch Thiên bên dưới, lập tức vội vàng bắn cho hắn một ánh mắt cầu cứu, đây thật sự là đang bùng nổ tức giận rồi đây, không xong rồi, mạng nhỏ quan trọng. Ngân Tiêu thì không thể dùng, lời nói ra giống như bát nước hắt đi a, huống chi còn có nhiều người chứng kiến như vậy.
Nam tử đột nhiên ngừng lại cười nhạo: “Chẳng lẽ phu nhân cũng chỉ biết chạy trốn thôi sao, thì ra Vụ Thiên Các cũng chỉ thế này.” Những lời này đã chọc giận Miểu Miểu, nói một mình ta thì không sao cả, dù sao da mặt ta cũng dày, nhưng dám đụng đến Vụ Thiên Các, đó chính là điều ngươi không nên nói. Vụ Thiên Các chưa bao giờ e ngại bất cứ kẻ nào, càng huống chi là cái thanh kiếm biến thái này của ngươi.
Nhìn kiếm ở trong tay, Miểu Miểu đột nhiên nhớ đến ưu điểm của thanh kiếm này, hình như nó có điểm giống Ngân Tiêu, lấy kiếm làm binh khí, chém ra kiếm khí hoặc chưởng lực vân vân mây mây gì đó, đều có thể dùng được. Khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, bà cô ta tới đây.
Trước hết phải khống chế hắn đã, tránh khỏi trường kiếm của nam tử, đâm thẳng sau lưng hắn, trước mặt không được mà sau lưng lại càng không được. Nam tử trong nháy mắt xoay người cản kiếm, dễ dàng bị ngươi đâm trúng sau lưng như vậy, ta làm sao và ngao du giang hồ.
Hai bên vừa va chạm, Miểu Miểu xuất ra bảy phần nội lực, liên tục đẩy lui nam tử về phía sau. Tiểu tử, nhìn thấy lợi hại của bà cô ngươi chưa, lúc nãy là ta chơi đùa với ngươi thôi.
“A, phu nhân lợi hại, lợi hại, cố lên…” Xu Xu vấn đang dùng sức hô lớn, nàng đã sớm nhìn ra Miểu Miểu mới chính là trung tâm, chỉ cần đối phó được Miểu Miểu không sợ không câu được Vụ Huyền. Cho dù hắn không chịu cắn câu, Miểu Miểu cũng sẽ đem hắn móc vào câu, thật đúng là thông minh a, tại sao trước kia nàng không phát hiện ra nàng còn có tài này, nếu không thì tửu lầu của cha mẹ đâu đến nổi bị nàng làm hỏng.
Trong nháy mắt, ánh mắt của nam tử đột nhiên sắc bén, xem ra thật đúng là không thể khinh thường nữ nhân này. Không có Ngân Tiêu mà nội lực vẫn lớn như vậy. Có điều, đấu với hắn không có Ngân Tiêu, lại chỉ có chưa đến mười năm nội lực, muốn thắng hắn cũng không dễ đâu. Đáng tiếc, hắn không biết công phu của Miểu Miểu là do Tiêu công tử thân truyền. Nội lực này cũng đều là của lão, nói như thế nào đi nữa, cũng ít nhất là hơn hai mươi, gần ba mươi năm nội lực.
Hai người bắt đầu lao vào nhau, mặc dù vẫn lấy kiếm làm binh khí nhưng trong kiếm đều chứa nội lực cực lớn, mỗi lần va chạm đều nổi lên cuồng phong cuồn cuộn. Ở giữa cuồng phong, mái tóc Miểu Miểu bay lên một cách quyến rũ, tòan thân được nội lực mạnh mẽ bọc lấy, trường kiếm căn bản là không tìm được nơi để xuống tay.
“Khai!” Miểu Miểu hô lớn một tiếng, kiếm khí bay thẳng về phía nam tử, trong nháy mắt phá vỡ khí bảo vệ chung quanh nam tử. Thân hình di chuyển như tia chớp, thóang một cái đã đến trước mặt nam tử, đánh ra một chưởng thẳng vào người hắn, nam tử lập tức bay xuống đài. Miểu Miểu xoay tròn một vòng, dừng lại cước bộ của mình, tiểu tử, còn dám coi thường bà cô ta nữa không.
“Phu nhân thắng.” Trọng tài đi theo sau tuyên bố kết quả trận đấu, ngại có Dịch Thiên ở đây, không dám trực tiếp hô tên Miểu Miểu, đành phải hô phu nhân.
Miểu Miểu lập tức phất tay chào mọi người, cảm ơn các vị ủng hộ, ta nhất định không phụ lòng các vị, gặp lại sau…
Phi thân ra khỏi đài, đi đến trước mặt đám người Tiểu Vũ, ta cười đắc ý, ta cười đắc ý, cười nhìn hồng trần người không già …
“Chậc chậc, nhìn không ra nha, cũng có chút năng lực.” Tiểu Vũ vẻ mặt như đang xem kịch vui. Đương nhiên, không nhìn coi thử ta là ai, Miểu Miểu nhướn mày một cái, sau đó liền kéo Tiểu Vũ đi ra ngòai, không được, không được, tự dưng quên Dịch Thiên ở bên cạnh. Mặc dù thắng trận đấu nhưng ta vẫn còn chưa nguôi giận nha.
Mọi người lắc đầu không nói gì, mới vừa rồi còn cầu cứu chủ thượng, bây giờ lại tính nợ cũ. Có điều hình như chủ thượng cũng không ngại, chậm chậm đi theo phía sau phu nhân. Aiz, xem ra chiến tranh lần này kéo dài nha.
“Nguyệt Tuyền, đến lúc phải đấu với nàng, ngươi có nắm chắc chiến thắng không?” Sau khi xem xong trận đấu của Miểu Miểu, Quân Cưu hỏi.
“Không biết, nội lực của nàng ở trên ta. Có điều hình như không thuần thục cho lắm, nếu như nàng muốn thắng, thì ta cứ thuận theo làm nước giong thuyền thì cũng không tệ.” Nguyệt Tuyền cười nói, bản thân mình đối với chủ vị Minh chủ cũng không có hứng thú. Có thể duy trì việc làm ăn lâu dài với Vụ Thiên Các thì tuyệt hơn.
Ừ, Quân Cưu gật đầu, kết quả như vậy quả thật không tệ, lại nói: “Phiếu bầu cho người có biểu hiện tốt nhất của giai đọan đầu đã có rồi, chính là Dịch Thiên, nghe nói hắn vẫn chưa từng động thủ, đối phương đã bỏ cuộc rồi. Ta cảm thấy giải biểu hiện tốt nhất nên thưởng cho mấy nhân tài bỏ cuộc kia mới đúng.” Nói xong còn cười ha ha.
Nguyệt Tuyền nghe vậy cũng cười lớn nói: “Cần suy nghĩ, cần suy nghĩ.”
Thật quá đáng, giải thể hiện tốt nhất hiện thời lại là cho Dịch Thiên, Miểu Miểu trừng mắt liếc hắn một cái cũng chưa hết giận, liền quay lại chạy tới đạp cho hắn một cước. Chàng còn chưa từng động một ngón tay mà được thưởng, ta phải lăn vòng vòng như vậy mà không được cái gì, thật sự là rất không công bằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.