Chương trước
Chương sau
Nhìn hai người chạy trối chết, Miểu Miểu cười ha ha, cùng lắm là nhìn hắn một vòng thôi, liền dọa chạy mất. Sau lưng truyền đến giọng Miểu Miểu cười vang, Quân Cưu không khỏi rùng mình một cái, Nguyệt Tuyền nói rất đúng, ánh mắt nữ nhân đó nhìn hắn chỉ có thưởng thức, coi hắn như hàng hóa. Ánh mắt như vậy khiến cho hắn cảm giác chỉ muốn chạy trốn. Trách không được Dịch Thiên thích nàng ta như vậy, hai người rõ ràng là cùng một giuộc.
Đã không có xe ngựa thì Miểu Miểu cũng không kiểu cọ gì, cứ cưỡi ngựa là được, dù sao thì Dịch Thiên cũng bảo bọc nàng. Mà cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa thì nhanh hơn rất nhiều, đến mục tiêu Thanh thành sớm những hai ngày. Theo Vụ Huyền giải thích thì sở dĩ gọi là Thanh thành bởi vì ở trong thành có nhiều người mang họ Thanh. Giải thích đơn giản như vậy, làm Miểu Miểu mong chờ mãi, tưởng bở có lịch sử bối cảnh gì đặc biệt lắm.
Vẫn là câu cũ hay nói, có tổ chức thật là tốt a.Tư sản của Vụ Thiên Các chỗ nào cũng có, ở Thanh thành cũng không ngọai lệ, tửu lầu, kỹ viện, tiệm cầm đồ thứ gì cũng không thiếu. Vừa vào thành mọi người liền trở thành tiêu điểm của dân chúng, thực sự mà nói thì trên đường Miểu Miểu cùng Dịch Thiên cũng khiến người khác chú ý, có điều cũng chỉ có vài người. Không ít người có làm ăn buôn bán với Vụ Thiên Các đến chào hỏi Dịch Thiên, Dịch Thiên cũng chỉ khẽ gật đầu.
Khó khăn lắm mới xuyên qua đám đông đến được tửu lầu, giờ Miểu Miểu đã cảm giác được thế nào chính là minh tinh đi ra đường, thế nào là cảm giác chúng tinh ủng nguyệt*, đến đâu đều là tiêu điểm ở chỗ đó. Mới vừa bước vào tửu lầu, xọet xọet xọet, phải gọi là n ánh mắt lập tức bắn về phía bọn họ, có nam nhân, có nữ nhân, không những là kinh ngạc, hâm mộ mà còn thêm sùng bái nữa. Đương nhiên chỉ có ánh mắt hâm mộ là dành cho nàng, còn các kiểu khác đều hướng vào Dịch Thiên.
*chúng tinh ủng nguyệt: sao vây quanh trăng
Chuyện Dịch Thiên tháo mặt nạ mặc dù trong chốn giang hồ ai cũng biết nhưng người thấy qua mặt thật của hắn cũng không nhiều, hôm nay coi như là phơi bày dưới ánh mặt trời rồi, rước lấy một lọat ánh mắt kinh diễm như vậy cũng là tự nhiên. Nhưng đáng giận một điều nữa là trong số đấy còn kèm theo rất nhiều ánh mắt ái mộ của nữ nhân, chuyện này đương nhiên Miểu Miểu không hào hứng tí nào rồi.
Nhìn Miểu Miểu mặt mày khó chịu, Vụ Huyền vội vàng chạy đến chỗ chưởng quầy hỏi: “Phòng đã chuẩn bị xong chưa?” “Đã chuẩn bị xong rồi, chủ thượng, mời đi bên này.” Chưởng quầy cũng là người thông minh, liền dẫn mọi người đi lên lầu,
“Hừ.” Miểu Miểu đặt mông ngồi xuống mép giường, mũi hừ ra một tiếng bực bội. Những người khác đều trở về phòng của mình, lúc này chỉ còn lại Dịch Thiên ở cùng nàng. Dịch Thiên không biết nên khóc hay nên cười đủng đỉnh đi tới, đưa tay ôm lấy Miểu Miểu dịu dàng hỏi: “Sao vậy, không vui à?”
“Cực kì không vui.” Miểu Miểu xoay lưng lại, thể hiện sự bất mãn to lớn của mình.
“Sao vậy, ai chọc nàng giận nào?” Dịch Thiên biết thừa còn hỏi, tiểu nữ nhân này rất ít khi ghen, bản thân cũng muốn xem thử bộ dạng ghen tuông của nàng như thế nào.
“Đám nữ nhân dưới kia, nhìn chằm chằm vào chàng y như lang sói, giống như hận không thể ăn luôn chàng vào bụng, chàng là của ta.” Ôm lấy mặt của Dịch Thiên, Miểu Miểu tỉ tê, tuyên bố chủ quyền của mình.
Dịch Thiên cười khẽ một tiếng, đưa tay sửa lại vài sợi tóc rối của Miểu Miểu, cười nói: “Ta là của nàng, cho đến bây giờ đều là của nàng, không có ai đọat được đâu.” Miểu Miểu nghe vậy, lúc này mới thôi dẩu môi ra hờn dỗi.
Hai người đang chàng chàng thiếp thiếp rủ rỉ rù rì, ở bên ngòai liền vọng đến tiếng gõ cửa: “Chủ thượng, Minh chủ tới.” Miểu Miểu nghe vậy nhướng mày, danh tiếng của Dịch Thiên cũng lớn ha, Minh chủ mà cũng tự mình tới.
Hai người đứng dậy đi xuống lầu, trong đại sảnh mọi người đang bắt chuyện với Minh chủ, xem ra Minh chủ này cũng có chút năng lực. Mặc dù đã gần năm mươi tuổi mà một thân khí thế uy nghiêm như vậy cũng không phải chuyện thường, người như vậy làm Minh chủ, qua bề ngòai mà nói, Miểu Miểu cảm thấy không sao nhưng cũng có chút bất mãn, tại sao Minh chủ đều già như vậy. Không sao, bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ phá đổ cái quy củ bất thành văn này.
Nhìn thấy hai người xuống tới, Minh chủ khẽ gật đầu với Dịch Thiên, Dịch Thiên cũng gật đầu chào lại. Vụ Huyền tiến lên cười nói: “Minh chủ đại giá quang lâm, có chuyện gì quan trọng sao?” Vụ Huyền luôn là người phát ngôn của Dịch Thiên, mọi người hiểu rõ cho nên không ai cảm thấy đây là bất kính với Minh chủ.
“Lần này đến đây chính là có chuyện muốn chứng thực với phu nhân nhà các ngươi.” Minh chủ Văn Liêm nghiêm túc nói, trong đại sảnh nhất thời lặng như tờ, tất cả mọi người đều đã đóan ra chuyện gì rồi.
“Không biết Minh chủ muốn chứng thực điều gì với ta?” Miểu Miểu biết thừa còn hỏi, có điều lời này không thể không nói nha.
“Tất cả mọi người đều biết phần thưởng của đại hội lần này chính là Ngân Tiêu, mà theo ta được biết hình như phu nhân cũng có một Ngân Tiêu, không biết từ đâu mà phu nhân có được?” Văn Liêm hỏi.
“Là do sư phụ trao cho, không biết Ngân Tiêu của đại hội là từ đâu mà có?” Miểu Miểu hỏi ngược lại, đây cũng là điều mà rất nhiều người muốn biết.
“Lệnh sư có phải là Tiêu công tử?” Văn Liêm vẫn không trả lời câu hỏi của Miểu Miểu.
“Đúng vậy, Minh chủ còn chưa trả lời vấn đề của ta?” Miểu Miểu cũng không buông tha hắn dễ dàng.
“Ngân Tiêu thưởng cho đại hội là thân nhân của Tiêu công tử quyên tặng, không biết phu nhân có quen biết thân nhân của lệnh sư?”
“Không quen.” Miểu Miểu nói thật.
“Như vậy phu nhân làm sao chứng thực Ngân Tiêu này quả thật chính là do Tiêu công tử truyền cho ngươi mà không phải là bàng môn tả đạo đọat được.” Văn Liêm hỏi thật sự là nhất châm kiến huyết* khiến cho trong lòng mọi người cũng có chút khó chịu.
*nguyên văn “一 針 見 血 nhất châm kiến huyết” nghĩa là đi thẳng vào đề, rõ bản chất của vấn đề, nói toạc móng heo, nói trúng tim đen.
“Ý Minh chủ muốn nói phu nhân của ta trộm Ngân Tiêu của các ngươi?” Dịch Thiên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng hỏi ngược lại.
“Như vậy cũng không phải, chỉ là sau khi Ngân Tiêu ở bên này đột nhiên mất tích liền nghe đồn phu nhân có Ngân Tiêu, hai mốc thời gian hòan tòan khớp nhau, chúng ta không thể không hòai nghi.” Văn Liêm giải thích, chuyện này thật sự đủ khiến cho người khác nghi ngờ.
“Trong ngày khai mạc đại hội, ta sẽ tự mình chứng minh trước các vị Ngân Tiêu có thuộc về ta hay không, bây giờ ta lại muốn biết thân nhân của Tiêu công tử là ai, không biết Minh chủ có thể nói ra hay không?” Miểu Miểu hỏi.
“Nếu phu nhân đã cam đoan với mọi người, chúng ta đây sẽ chờ thêm vài ngày, về phân thân nhân của Tiêu công tử là ai, chuyện này thứ cho ta không thể trả lời.” Văn Liêm cũng không muốn gây thêm phiền hà, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn.
Miểu Miểu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, không nói cũng không sao, Minh chủ liền mang theo người rời đi.
Đêm khuya, Miểu Miểu cùng Dịch Thiên vẫn chưa nghỉ ngơi, lôi Ngân Tiêu từ trong người ra, Miểu Miểu cười nói: “Dịch Thiên, cái thứ này hình như cũng là một phiền tóai ha.” Dịch Thiên không nói gì, đưa tay vòng qua Miểu Miểu, vô luận là xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở bên người của nàng.
Hai người lại đang lúc thủ thỉ rầm rì, Dịch Thiên đột nhiên trầm giọng quát: “Ai?” Một bóng người từ cửa sổ nhảy vào, kéo khăn che mặt màu đen xuống, ý bảo hai người đừng lên tiếng, sau đó bật người đóng cửa sổ.
Hiên Viên Triết, hắn đến làm gì? Dịch Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi đến làm gì?” “Có một số việc ta muốn hỏi Miểu Miểu một chút?” Hiên Viên Triết liếc nhìn lên mái nhà kiểm tra.
“Tại sao lén lút như vậy, có việc gì giấu giếm không cho người khác biết hay sao?” Miểu Miểu hơi kinh ngạc nói, nàng cùng Hiên Viên Triết chỉ là quan hệ sơ giao.
“Có kẻ theo dõi ta, không thể không như vậy.” Hiên Viên Triết sau khi giải thích sơ liền hỏi: “Ta nghe nói Tiêu công tử là sư phụ của ngươi?”
“Ừ, đúng vậy, thì sao?” Miểu Miểu nhướn mày hỏi.
“Vậy người hiện ở đâu?” Hiên Viên Triết dường như có chút hưng phấn.
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì, Hiên Viên, khoan đã, các ngươi cùng họ Hiên Viên, chẳng lẽ ngươi chính là thân nhân của lão?” Miểu Miểu nhìn về phía hắn hỏi, hình như vẻ bề ngòai không có giống nhau.
Hiên Viên Triết gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy là thúc thúc của ta, ta tìm ông ấy đã rất nhiều năm rồi, nhưng mà không tìm ra người ở đâu.”
“Ông ấy chết rồi.” Miểu Miểu trả lời, đây cũng không phải là bí mật lớn lao gì.
“Chết như thế nào?”
“Trúng độc mà chết, còn là độc gì thì ta không biết, lão cũng không nói cho ta biết. Có điều sự việc năm đó ta nghĩ ngươi cũng biết, ta đang tìm nam nhân kia để báo thù cho lão.” Miểu Miểu cũng không hòai nghi thân phận của Hiên Viên Triết, cái cảm giác chờ mong thân nhân này, nàng có thể hiểu được.
“Ta đã tra việc này, cũng có một chút manh mối.” Sau khi suy nghĩ một lúc, Hiên Viên Triết nói, thêm người hợp tác cũng không phải chuyện gì không tốt.
Miểu Miểu nghe vậy khẽ trầm tư, nhớ tới lúc trước ở Lâm thành đã nghe hắn hỏi người khác tin tức về nữ nhân đó, nói vậy cũng có lẽ là tra từ nơi đó.
“Lần đó ở Lâm thành, ta có nghe thấy ngươi tra hỏi tin tức về nữ nhân đó, lúc ấy ta đã tra được nữ nhân đó ở đâu, có điều thật đáng tiếc, tư liệu cùng manh mối đều bị hủy.” Tư liệu trong kho hàng thì bị cướp, bà bếp thì bị giết, nàng không hề quên những việc này.
Hiên Viên Triết vừa định nói thêm gì đó, bên ngòai cửa liền truyền đến một trận ầm ĩ, lập tức thấp giọng nói: “Đây đều là do Hách Liên Thành gây ra, ta sẽ tìm cơ hội quay lại tìm các ngươi.” Dứt lời, nhảy ra cửa sổ rời đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Dịch Thiên mở cửa phòng hỏi. “Không có việc gì, không có việc gì, chủ thượng, chỉ là một đám say rượu chạy vào gây rối, đã đuổi đi rồi.” Chưởng quầy vội vàng không ngừng đáp lại, lúc nào không đến, hết lần này đến lần khác chờ chủ thượng ở đây là lại đến, thật sự là xui xẻo mà.
Hai người ngồi ở trên giường trầm tư, Hách Liên Thành, là hắn làm sao. Ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ là hắn làm. Nguyên nhân là gì, là vì có quan hệ đến cha hắn sao? Mẫu thân của Tiểu Vũ quả thật là do cha hắn mang về, nhưng mà không phải trong chuyện này Nam Cung Việt cũng thò một chân vào sao, thật sự là rối tung rối mù. Không thể làm gì khác hơn là tìm cơ hội hỏi Hiên Viên Triết thử, hình như hắn biết không ít.
“Dịch Thiên, chàng thấy sao?” Miểu Miểu tựa vào vai Dịch Thiên hỏi.
“Tìm cơ hội kiểm tra thử bên hông Hách Liên Thành có cái bớt hay không.” Dịch Thiên trầm giọng nói.
Miểu Miểu ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi: “Chàng nghi ngờ Hách Liên Thành mới là con của Nam Cung Việt sao?” Nhưng mà tại sao chứ?
Dịch Thiên khẽ gật đầu, không biết tại sao nhưng luôn có ý niệm này lởn vởn trong đầu. Nếu Nam Cung Linh không phải là con của hắn, mà Hách Liên Thành lại cùng tuổi với Nam Cung Linh, tại sao không kiểm tra một chút.
Miểu Miểu nằm ở trong lòng Dịch Thiên, trong đầu đầy tâm sự nặng nề thiếp đi, Dịch Thiên nhẹ nhàng đặt Miểu Miểu xuống, đứng dậy xuống giường mở cửa phòng. Đám người Vụ Huyền, Vụ Kiếm trong nháy mắt liền xuất hiện. “Chủ thượng, đã chuẩn bị tốt hết rồi.” Vụ Huyền trầm giọng nói.
Dịch Thiên gật đầu, Đại Hội Võ Lâm lần này hung hiểm vạn phần, nhìn bên ngòai có vẻ yên tĩnh bình lặng nhưng không biết ẩn giấu bao nhiêu sát khí. Những người đó đều bắt đầu hành động rồi, không thể không cẩn thận đề phòng. Nhìn về phía Lâm Phong hỏi: “Bên phía ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
“Gia phụ cũng đã chuẩn bị tốt rồi, vạn nhất Hoàng đế ra lệnh tấn công chúng ta, Lâm thành cũng có thể trở thành căn cứ của chúng ta, nếu không thắng được, cũng có thể làm một trận ngươi chết ta sống.” Lâm Phong không còn bộ dạng hay đùa giỡn hằng ngày nữa mà thay bằng bộ dáng nghiêm túc.
Dịch Thiên quay đầu nhìn về phía Miểu Miểu đang ngủ say bên trong, vẻ mặt yêu thương, không muốn nàng lo lắng quá nhiều nên không nói cho nàng những chuyện này, chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.