Chương trước
Chương sau
Hai bên tiếp tục quần nhau, Miểu Miểu đột nhiên nhẹ giọng gọi: “Dịch Thiên.” Âm thanh đao kiếm va vào nhau kịch liệt át hết giọng nàng, nhưng Dịch Thiên vẫn nghe thấy, liền nhanh chóng trở thân quay người lại, chạy đến bên cạnh Miểu Miểu, ôm lấy nàng lo lắng nói: “Sao vậy, có phải là thân thể không thỏai mái hay không?”
Miểu Miểu cười lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ hướng Lâm Môn hắc y nhân đang hùng hùng dũng dũng tiến ra thành đòan. Dịch Thiên lập tức hiểu ý nàng, đây là địa bàn của Sát Huyết Minh, bản thân mình mang theo người không nhiều lắm, cứ tiếp tục như vậy nhất định không hay. Chuyến đi này mục đích chính yếu chính là cứu Miểu Miểu ra, bây giờ Miểu Miểu đã nằm trong lòng mình, chuyện báo thù thời gian còn nhiều. Lập tức hướng đám người Vụ Liệt trầm giọng nói: “Rút lui.”
Sau đó ôm lấy Miểu Miểu phi thân định rời đi. Miểu Miểu khẽ kéo ống tay áo Dịch Thiên, ý bảo hắn chờ một chút. Thò đầu ra hướng phía nam tử đeo mặt nạ lạnh giọng nói: “Thù ngươi bắt cóc ta, đả thương ta, ta nhất định sẽ đến báo.” Sau đó duỗi tay ra chỉ thẳng vào nam tử đeo mặt nạ giận dữ nói: “Ngày khác Vụ Thiên Các ta nhất định sẽ san bằng Sát Huyết Minh ngươi.” “Được, bổn chủ chờ nàng.” Nam tử đeo mặt nạ cười vang nói.
Dịch Thiên thúc ngựa rời đi, đám người Vụ Liệt theo tới phía sau, lời này của phu nhân nói rất đúng, nói rất có khí thế, bọn họ thích, ngày khác nhất định san bằng cái nơi bé tí này, Vụ Thiên Các không e sợ bất luận kẻ nào.
Mà cái con sói con Tiểu Lục kia nhìn thấy Tiểu Vũ liền chạy như bay theo đòan người, không còn cái khí thế cao ngạo lúc trước, thật đúng vỏ quít dày có móng tay nhọn, Vụ Minh rốt cục có thể thở phào một hơi.
Trở lại Bồng Lai Các, Dịch Thiên liền bế Miểu Miểu trở về phòng, mới vừa rồi được Tiểu Vũ cho biết Miểu Miểu không có gì đáng ngại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được rồi, bây giờ là lúc giải bệnh tương tư. Chuyện còn lại để đám người Vụ Liệt đi xử lý đi.
Vụ Liệt phân phó mọi người hôm nay có thể từ từ nghỉ ngơi, mấy ngày nay tất cả mọi người ai cũng mệt mỏi, bây giờ phu nhân đã trở về, có thể lấy lại khẩu khí.
Ôm Miểu Miểu trở về phòng, Dịch Thiên nhẹ nhàng đặt Miểu Miểu lên giường, bản thân thì tự tháo giày lên giường ôm Miểu Miểu vào trong lòng. Nhẹ giọng hỏi: “Thân thể có khỏe không?”
“Ừm.” Miểu Miểu cuộn ở trong lòng Dịch Thiên khẽ gật đầu, “Dịch Thiên, ta rất nhớ chàng.”
“Ta cũng vậy..” Không một chút do dự, không một chút ngập ngừng, Dịch Thiên hôn lên trán Miểu Miểu.
“Mấy ngày nay ngày nào ta cũng mất ngủ, không có chàng ở bên cạnh, ta ngủ không được, chàng nhìn xem ta cũng sắp thành gấu mèo rồi.” Miểu Miểu chỉ vào vành mắt đen thui của mình nói.
Dịch Thiên sắc mặt khẽ tối, đưa tay miết miết hai bầu mắt Miểu Miểu, nói nhỏ: “Là ta không tốt, không bảo vệ được nàng.”
Miểu Miểu đưa đầu nép vào trong lòng Dịch Thiên, rầu rĩ nói: “Không phải lỗi của chàng, Dịch Thiên, mới vài ngày không gặp chàng, chàng cũng gầy đi nhiều, có phải chàng cũng chưa từng nghỉ ngơi chút nào.”
Dịch Thiên không nói, chỉ đem Miểu Miểu ôm càng chặt hơn, thì thầm: “Mấy ngày nay nàng như thế nào, hắn có khi dễ nàng hay không?” Nếu như hắn dám khi dễ nàng dù chỉ một chút nhất định sẽ đem hắn bầm thây vạn đọan.
Miểu Miểu lắc đầu lui ra khỏi vòng ôm của Dịch Thiên, dịu dàng nói: “Hắn không có khi dễ ta, ta cùng với Tiểu Vũ vẫn rất kiên cường, ta còn gặp Tĩnh Ngọc nữa…” Rồi nàng đem hết chuyện mấy ngày nay nhìn thấy nghe thấy kể lại chi tiết cho Dịch Thiên.
Theo từng lời Miểu Miểu kể, ngọn lửa trong mắt Dịch Thiên bốc càng ngày càng cao, Miểu Miểu không khỏi kinh hãi, khẽ kêu lên: “Dịch Thiên, chàng sao vậy?”
Dịch Thiên đột nhiên đưa tay hung hăng đánh vào mông Miểu Miểu, Miểu Miểu kinh ngạc, Dịch Thiên lại đương nhiên đánh nàng, không khỏi thì thào: “Dịch Thiên…”
“Nàng tự chăm sóc mình kiểu gì vậy hả, Tĩnh Ngọc cho dù là bị thế nào cũng không phải chuyện của nàng, nàng đi cứu ả ta, lỡ như nam nhân kia không bỏ qua cho nàng thì nàng làm sao đây? Nàng lại còn dám phóng hỏa đốt phòng ở, lỡ không may đốt luôn nàng thì làm sao đây? Nàng cũng Tiểu Vũ mạo hiểm lao ra ngòai, kết quả bản thân cũng bị thương. Nàng là muốn cho ta lo lắng chết luôn sao?” Dịch Thiên cả giận nói, lại duỗi tay hung hăng quất vào mông nhỏ của Miểu Miểu.
Oa một tiếng, Miểu Miểu khóc rống lên, nàng biết Dịch Thiên vốn là quan tâm nàng, nhưng là chính mình bị bắt cóc mà, ăn không ngon, ngủ không yên, vất vả lắm mới trốn thóat, Dịch Thiên lại còn đánh nàng, trong một lúc tất cả ủy khuất đều trào hết ra ngòai.
Nhìn thấy Miểu Miểu gào khóc ỏm tỏi, Dịch Thiên nhất thời tay chân luống cuống, không ngừng lau đi nước mắt của nàng, đau lòng nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, là ta không tốt, là ta không tốt.” Miểu Miểu vừa nghe vậy lại càng nức nở khóc to hơn nữa.
Tiếng khóc của Miểu Miểu lập tức thu hút mọi người tới, tất cả đều đứng ở ngòai cửa phòng hai mặt nhìn nhau, phu nhân đây là bị làm sao vậy, vừa muốn gõ cửa vừa lại không dám, đành phải lẳng lặng đứng ở cửa nghe ngóng. Tiếng khóc như vậy thật có chút kinh thiên động địa làm cho quỷ thần khiếp sợ nha, còn kèm theo lời nói không rõ ràng chút nào: “Chàng dám đánh … đánh mông nhỏ của ta … oaaaaaaaaaa.” Thì ra là thế, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, bất quá chủ thượng tại sao lại muốn đánh phu nhân, lại còn đánh mông, he he, mọi người vụng trộm cười thầm, sau này có thể đem cái này ra trêu chọc phu nhân nha. Tiếng khóc dừng lại, sau đó biến thành âm thanh đừng đừng ưm ưm, mọi người giải tán, không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, việc ai người nấy đi làm đi.
Dịch Thiên mắt thấy nước mắt Miểu Miểu càng lúc rơi càng nhiều, tiếng khóc càng lúc càng lớn, chân tay đã nhanh chóng cuống quít lên rồi. Nhân tiện đang cầm lấy mặt Miểu Miểu liền đè xuống hôn, tiếng khóc lập tức biến thành tiếng ưm ưm khe khẽ. Vừa hôn vừa dỗ dành, tiếng khóc của Miểu Miểu đã dừng lại, chỉ có nước mắt vẫn ràn rụa như châu, đôi mắt to ngấn nước nhìn Dịch Thiên, rất là yếu đuối đáng yêu.
“Sau này không được như vậy, ta sẽ đến cứu nàng, nàng chỉ cần ở yên ở đó, đừng có làm cái gì cả, chờ ta đến là tốt rồi, ta không muốn nhìn thấy nàng bị thương, ta sẽ đau lòng.” Dịch Thiên đưa tay ôm chặt Miểu Miểu, chứng kiến nàng bị thương so với chính ta bị thương còn đau đớn hơn, đó là trong lòng đau đớn.
Miểu Miểu khụt khịt mũi, nước mắt nước mũi đầy mặt chùi lung tung lên người Dịch Thiên. Ngẩng đầu lên trên mặt nở nụ cười, dịu dàng nói: “Dịch Thiên, xin lỗi, để chàng lo lắng rồi, ta cũng vậy. Vì muốn được gặp chàng sớm một chút nên mới thế, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.” Miểu Miểu biết Dịch Thiên vốn là lo lắng cho nàng, mới vừa rồi chính mình cũng là do tâm tình muốn khóc, bây giờ khóc xong hết rồi, tâm tình cũng sảng khóai rồi, phải an ủi ngược lại Dịch Thiên.
“Dịch Thiên, ta rất yêu chàng nha, ta rất hạnh phúc khi được ở cùng một chỗ với chàng.” Miểu Miểu dựa vào trong lòng Dịch Thiên, cọ cọ vào trong ngực Dịch Thiên.
“Ta cũng yêu nàng, Miểu Miểu, phu nhân của ta.” Dịch Thiên dịu dàng nói.
Hai người ôm nhau mà ngủ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai kẻ yêu nhau, thật dịu dàng ấm áp.
Miểu Miểu cảm thấy ngủ thật sự có chút thỏai mái, thẳng đến tối ngày thứ hai vẫn chưa từng tỉnh dậy, gọi sao cũng không tỉnh, hù cho Dịch Thiên một phen phải vời tới Tiểu Vũ, đưa ra một kết luận, không có việc gì, chỉ là ngủ thôi, mấy ngày nay nàng không có ngủ, bây giờ tâm trạng thả lỏng liền ngủ bù.
Thẳng cho đến sáng sớm ngày thứ ba, Miểu Miểu mới mơ màng tỉnh lại, duỗi duỗi người, ngủ thật no a. “Dậy rồi à?” Dịch Thiên dịu dàng hỏi. Ừ, Miểu Miểu gật đầu, chui thẳng vào trong lòng Dịch Thiên, càng ngày càng thích dựa dẫm vào trong lòng Dịch Thiên rồi.
“Đứng lên ăn chút gì đi, nàng ngủ cũng được một ngày một đêm rồi, ăn xong cơm, ta đưa nàng đi ra ngòai một chút.” Dịch Thiên nhẹ giọng.
“Thật hả, đi đâu?” Miểu Miểu vui vẻ nói, bình thường Dịch Thiên lúc nào cũng bận rộn đủ thứ việc, tòan tự mình thường xuyên cùng Tiểu Vũ đi ra ngòai dạo chơi.
“Nàng muốn đi nơi nào, chúng ta liền đi đến đấy.” Dịch Thiên vuốt tóc Miểu Miểu, nói một cách thân mật. Nhìn nàng cười lộ ra lúm đồng tiền, trong lòng rất là thỏai mái.
Ừ, ừ, Miểu Miểu gật lia lịa, trong lòng mở nhạc tung hoa, đây chính là ước hẹn giữa hai người bọn họ a, bình thường đi ra ngòai đều có bóng đèn đi theo.
Ra khỏi Bồng Lai Các, Dịch Thiên đột nhiên nói: “Trước hết cùng ta đến nơi này đã.” Một tay đỡ lấy eo Miểu Miểu, liền mang theo Miểu Miểu phi thân đi, Miểu Miểu chưa kịp hỏi đi nơi nào đã bị mang đi rồi.
“Oa, Dịch Thiên, đây là chàng mua sao, tặng cho ta hả?” Miểu Miểu chỉ vào căn nhà nhỏ trước mắt hét lớn. Dịch Thiên gật đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, biết là nàng sẽ thích mà, chính mình cũng là tìm thật lâu mới thấy được. Nắm lấy tay Miểu Miểu, Dịch Thiên dịu dàng nói: “Đây cũng là nhà của chúng ta, chỉ có ta và nàng, tương lai còn có tiểu bảo bối của chúng ta, nàng thích không?”
“Thích, thích, Dịch Thiên, cùng với chàng thật sự là ta rất hạnh phúc.” Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên, đáy mắt chợt sáng lên. Căn nhà nhỏ này chưa có tên, bên trong cây cỏ tươi tốt, bụi ngói thanh chuyên, giữa tiểu viện còn có một cái ao nước xanh. Trong nhà khắp nơi đều là hoa tử đằng, dây leo vấn vít như mây, rất là đạm nhã tươi mát.
“Nàng thích là tốt rồi, Miểu Miểu, nàng nguyện ý gả cho ta không?” Dịch Thiên đột nhiên quỳ chân sau xuống, một tay cầm một bó hoa không biết biến từ đâu ra, một tay cầm một cái nhẫn, nhìn Miểu Miểu chờ đợi.
Miểu Miểu trong phút chốc cảm động quá nên có chút nghẹn ngào, không nghĩ tới một nam nhân tính tình lạnh lùng như Dịch Thiên cũng có một mặt lãng mạn như thế này. “Ta nguyện ý.” Miểu Miểu trịnh trọng trả lời. Nhận lấy hoa, đưa tay ra để cho Dịch Thiên đeo nhẫn vào. Hai chiếc nhẫn cùng đeo ở ngón áp út, không cảm thấy quái dị tí nào, chỉ cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc.
Dịch Thiên đứng dậy, vòng tay quanh Miểu Miểu, nói nhỏ: “Ta sẽ chiều chuộng nàng cả đời, yêu thương nàng cả đời, chỉ cần nàng nguyện ý.” “Ta nguyện ý, ta nguyện ý.” Miểu Miểu ở trong lòng Dịch Thiên gật gật đầu, được người ta chiều chuộng, được người ta yêu thương đó là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào a, tuy nhiên điều kiện tiên quyết chính là mình cũng phải yêu nam nhân kia.
Nắm tay Dịch Thiên, hai người đi bộ quanh Quang Đô một lúc lâu, sau đó ghé qua Triêu Dương Lâu lăn lộn ăn cơm tối. Miểu Miểu đột nhiên phát ra ý nghĩ muốn đi Trầm Luân Sương nhìn một chút, Vụ Huyền hồ nghi nói: “Phu nhân, người đến đó để làm gì vậy?” Cho đến bây giờ, buổi tối chủ thượng cũng không đi Trầm Luân Sương, đều đi vào ban ngày mà sắc mặt còn cực kì u ám.
Miểu Miểu không để ý tới hắn, liền quay qua Dịch Thiên làm nũng nói: “Dịch Thiên, chúng ta đi xem một chút đi, đó dù sao cũng là sản nghiệp của chàng mà, coi như chúng ta đi thị sát.” Dịch Thiên gật đầu, đáp ứng rồi, hắn đã từng nói, nàng muốn đi nơi nào liền đến nơi đó. “Tốt tốt, đi liền bây giờ đi.” Kéo Dịch Thiên chạy thẳng.
“Chủ thượng…” Vụ Kiếm đang ở nhã gian uống trà nhìn thấy Dịch Thiên cùng Miểu Miểu vào cửa, thiếu chút nữa phun hết nước trà ra ngoài, chủ thượng tại sao lại đến từ cửa sau, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì lớn?
Dịch Thiên khẽ gật đầu ý bảo không có việc gì, Miểu Miểu bước dài vọt tới trước mặt Vụ Kiếm hỏi: “Vụ Kiếm, ngươi có cái khung cảnh gì đẹp mắt không hả?” Hử, Vụ Kiếm cùng Dịch Thiên nhất tề nhìn thẳng về phía nàng, khung cảnh đẹp vốn là có ý gì? Ca múa?
“Ách, thật ra ca múa Đại Đường cũng có, phu nhân muốn coi ta đi gọi các nàng đến.” Vụ Kiếm quyết định trả lời một đáp án an tòan thì tốt hơn hết,
“Không phải, không phải, ý ta là có mắt mèo* để có thể xem cái kia kìa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miểu Miểu sáng lên.
*mắt mèo là lỗ nhỏ nằm ngay cửa để người trong phòng kiểm tra xem là ai đến, cái này thường hay thấy ở khách sạn và chung cư mới.
Gì, Vụ Kiếm hóa đá, Dịch Thiên một miệng trà phun hết ra ngòai, nữ nhân này cũng quá lớn mật rồi, lại đương nhiên muốn xem mấy thứ đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.