Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt, mọi người đã bỏ xuống những chiếc áo nặng nề của mùa đông, thay những bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái của mùa xuân. Trương Xảo Phương cho gạo đã vo xong vào nồi cơm điện, ấn nút mở, chờ khi cơm chín là nồi sẽ tự ngắt điện thôi. Cô vừa vào nhà thì thấy hai nhóc con trai cô ngủ trưa cũng đã tỉnh, thấy mẹ vào, hai anh em đều vui vẻ đứng lên, với chân tay nhỏ muốn mẹ bế. Trương Xảo Phương cười, cô bê cốc nước sôi để nguội đã chuẩn bị tốt qua, ngồi cạnh giường, lần lượt cho hai đưa nhỏ uống. Tiểu Hữu tính tình nóng nảy, cho nên cô đã thành thói quen cái gì cũng cho nhóc trước, cho dù là uống nước hay ăn cơm cũng đã hình thành thói quen rồi, chỉ cần không có cha bên cạnh thì Tiểu Tá chưa bao giờ tranh với em. Cũng không biết có phải do tính tình hay không? Tiểu Hữu nóng vội đã có thể gọi mẹ, nhưng Tiểu Tá quen chờ đợi thì chỉ có thể bập bẹ gọi mẹ thôi, dù cô không hiểu sao hai đứa nhỏ sinh cùng lúc mà thành như vậy, nhưng mà nghĩ lại, đứa nhỏ không có bệnh tật gì là tốt rồi, gọi được bao nhiêu thì được bây nhiêu, cô cũng không nóng nảy. Cô cho hai nhóc uống xong nước, rồi xếp chăn thành chồng nhỏ, để hai nhóc ngồi chơi trên giường, thấy cũng sắp đến giờ, cô mới cười nói với hai nhóc: “Tiểu Tá, Tiểu Hữu, nào, mẹ mặc quần áo cho hai con, chúng ta đến công ty tìm cha nha.” “Cha cha?” Tiểu Hữu đang tập trung chơi đùa thì nghe mẹ nhắc đến cha, theo bản năng cậu nhóc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không thấy bóng dáng của cha, cậu quay đầu nhìn mẹ với vẻ mặt nghơ ngác. Sao không thấy cha về ạ? “Tìm. . .” Tiểu Tá bắn ra một từ, giống như đang giải thích cho em trai, nhưng mà nhóc cũng phát hiện ra số từ quá lớn, nhóc không nói ra được, nhóc cũng dứt khoát không nói mà nhanh chóng cọ cọ đến bên người mẹ, cười hề hề túm chỗ quần áo mẹ đã chuẩn bị ở ngoài, đưa lên lắc lư cho em trai nhìn. Ồ? Tiểu Hữu nghe thấy anh trai nói tìm, lại thêm động tác của anh trai, nhóc đã hiểu, nhóc nhanh chóng lắc lư về phía mẹ, miệng còn không ngừng gào thét: “Cha cha cha cha cha. ….” Một hơi liên tiếp gọi cha, có thể thấy được đứa nhỏ này có bao nhiêu vui vẻ, người làm mẹ nhanh chóng mặc xong quần áo cho hai nhóc, rồi lại ôm hai nhóc vào trong xe đẩy, rồi lại nhanh chóng chuẩn bị quần áo dự phòng, bình nước nhỏ, sau đó ba mẹ con mới giống như chuẩn bị tất cả đồ đạc xuất phát ra khỏi nhà đi tìm cha. Tháng năm ở phương Bắc có độ ấm rất thoải mái, mặt trời chiếu vào người cũng chỉ thấy ấm áp chứ không hề khiến cho người ta cảm thấy nóng nực. Hai cậu nhóc ngồi trong xe đẩy cười hì hì nhìn bốn phía, nếu ai phát hiện thấy điều thú vị sẽ lôi kéo anh, em của mình có phúc cùng hưởng, nếu người khác nghe thấy những từ ngữ hai nhóc nói chuyện thì cũng chịu, trên thực tế người ta cũng chỉ hiểu rằng hai anh em đang chơi đùa rất vui vẻ. Trương Xảo Phương bị nghẹn cả mùa đông, sau đó đây là lần đầu tiên cô đưa hai nhóc đến tìm chồng, bởi vì lần trước cha Tống thấy con trai nói cháu nội đã có thể bi bô nói chuyện, vậy nên ông rất háo hức muốn nghe hai cháu nội gọi ông, cô thấy hôm nay cũng có thể gọi điện thoại, cho nên mới đưa đứa nhỏ đến, lúc đó sẽ để đứa nhỏ gọi mấy tiếng qua điện thoại cho ông nội vui vẻ một chút. Lúc cô đến công ty mới phát hiện, Tống Trường Lâm ra ngoài làm việc còn chưa về, tuy rằng trong công ty bây giờ có nhiều xe cũng nhiều người làm, nhưng những chỗ cần dùng sức mạnh của bản thân để tìm mối quan hệ thì anh sẽ tự làm, tự đi theo, dù sao vẫn đang trong thời gian gây dựng sự nghiệp, mối quan hệ rất quan trọng. Lúc này, người trực điện thoại là một cô gái khoảng 20 tuổi, cô gái này là Hoàng Lệ Bình, là em họ của Dương Kỳ, công việc quét dọn về sinh ngày càng tốt, công ty cũng tuyển thêm người, tất nhiên dựa vào nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cho nên mới có thêm cô ấy. Cô gái nhỏ này có xuất thân từ nông thôn, nhưng cũng rất chăm chỉ, và cũng là một người có mắt nhìn, thấy bà chủ đến, nào là bưng trà rót nước, nào là thân thiết một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, hơn nữa vì bức mã đáo thành công, cô gái này cũng vô cùng sùng bái bà chủ, hôm nay mới có thể gặp mặt bà chủ đẹp từ diện mạo đến tay nghề, tất cả đều hoàn mĩ trong truyền thuyết. Tất nhiên cô cũng không hề giấu diếm thái độ học hỏi của mình. Tiểu Hữu hết nhìn cái này rồi lại nhìn cái khác,lqd, vô cùng nóng lòng muốn nghiên cứu, bây giờ nhóc đang ngồi trên sofa cha nhóc hay dùng tiếp khác, cẩn thận nghiên cứu. Tiểu Tá nhìn xung quanh một vòng thấy không có ý nghĩa, muốn tìm cái khác để chơi thì bị mẹ túm lại không thể động đậy được, đang lúc nhóc nhàm chán đến mức hết nhìn đông lại nhìn tây thì thấy cha nhóc đi từ bên ngoài vào, cậu nhóc lập tức hưng phấn đứng lên hướng về phía cửa gọi: “Cha…” “Con trai ngoan của cha, cha trở về rồi này.” Tống Trường Lâm thấy con lớn vội vàng gọi cha, anh nhanh chóng bước những bước chân lớn qua, một tay ôm Tiểu Tá vào lòng, cười cười hôn lên mặt con trai, sau đó quay đầu nhìn về phía vợ nói: “Em và con đợi anh lâu chưa?” “Mẹ con em cũng vừa đến một lúc, hai nhóc con này hơn hai giờ mới tỉnh ngủ, gần ba giờ mẹ con em mới đi.” Trương Xảo Phương vừa nói chuyện, vừa đưa Tiểu Hữu đã muốn gấp không chịu nổi đến nhét vào lòng chồng cô. Tống Trường Lâm mỗi tay ôm một nhóc, vui cười hớn hở đi vào bàn, chuẩn bị gọi điện thoại cho cha anh. Lưu Chí Học thấy Hoàng Lệ Bình chắp tay trước ngực, vẻ mặt kích động, anh tò mò đi qua thấp giọng hỏi: “Em đang làm cái trò gì thế?” Chị dâu nói gì mà có thể để cho nó bày ra vẻ mặt kích động thế này? Cuối cùng cũng tìm được người để chia sẻ, hai mắt Hoàng Lệ Bình như lóe lên ánh sáng hạnh phúc, nhỏ giọng khen: “Một gia đình quá hạnh phúc, em không ngờ anh Tống của chúng ta lại là một người cha nhẹ nhàng như vậy? Chị dâu dịu dàng hiền lành, đứa nhỏ thông minh đáng yêu, quả thực là quá hạnh phúc rồi.” Một một nhà bốn người bọn họ, sao cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy quá tốt đẹp chứ? Tốt đẹp đến mức khiến cô có xúc động muốn nhanh chóng chạy đi tìm một đối tượng để kết hôn sinh cục cưng rồi. Lưu Chí Học cũng là người đồng cảm nhận,lqd, cho nên anh ta vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ cho bản thân tới bông hoa duy nhất trong công ty: “Lệ Bình, thật ra em chưa hiểu con người anh thôi, em nghĩ lại mà xem, anh là lính do chính tay anh Tống dạy dỗ, tính cách tất nhiên cũng giống anh ấy, cho nên sau này nhất định là một người chồng tốt, người cha tốt, không hề kém cạnh so với anh ấy.” Hoàng Lệ Bình đánh giá anh từ cao xuống thấp, từ thấp lên cao mấy lần, ngay lúc anh ưỡn ngực ngày càng cao thì cô dội một chậu nước lạnh xuống: “Sau này anh có phải người cha tốt hay không thì em không biết, nhưng mà anh họ của em có nói với em, để em cách xa nhóm người các anh ra, cho nên anh Lưu, em đang vội, không thể đến gần anh được.” Nói xong cô gái nhanh chóng mạnh mẽ rời đi. Lưu Chí Học đứng lại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng rít gào: Dương Kỳ, tình bạn giữa chúng ta đến hôm nay xem như chấm dứt, từ nay về sau tao với mày không đội trời chung. Bên kia cha Tống đã chờ ở văn phòng thôn từ sớm, từ khi công ty con trai ông có điện thoại, bọn họ cũng hẹn một thời gian gọi điện thoại, cũng miễn cho việc phải nhờ đến loa thông báo, bên này vội mà bên kia còn phải chờ vô ích. Vừa nghe chuông điện thoại reo, ông vội vàng tiến lên nhận điện thoại, cầm ống nghe: “Alo, Trường Lâm à?”Đầu tiên ông phải xác định xem có phải con trai ông không đã, xác định xong thì câu thứ hai chính là: “Cháu trai cha có ở đó không? Để hai cháu nhận điện thoại của ông nội nào.” Ông tới đấy là để nghe cháu nội gọi ông nội, chứ không phải đến để phí thời gian nghe đứa con trai kia nói chuyện linh tinh. Tống Trường Lâm còn muốn hỏi mọi chuyện trong nhà thế nào, nhưng vào lúc này chỉ có thể trợn mắt, vội vàng đưa điện thoại vào tai Tiểu Hữu, nhẹ nhàng dỗ dành con trai: “Tiểu Hữu, gọi ông nội nào, con gọi ông nội cho ông nghe nhé.” Không hiểu sao Tiểu Hữu ngoan ngoãn gọi một tiếng ông nội, sau đó chợt nghe thấy trong ống tai truyền ra tiếng cười, là giọng nói của ông nội. Trời? Thứ này có thể phát ra tiếng sao? Đứa nhỏ tò mò, tay cũng với ra muốn chơi đùa. Cha Tống thấy cháu trai ngọt ngào, ngây thơ gọi ông nội, ông cười đến híp cả mắt, vui vẻ vô cùng, hạnh phúc đến mức liên tục gật đầu nói: “Cháu trai ngoan, gọi thêm một tiếng nữa cho ông nghe nào.” “Cha, là con. . .” Tống Trường Lâm nhanh chóng túm lại điện thoại mà con trai anh đang muốn nghịch, một tay anh cầm điện thoại muốn nói chuyện cùng cha anh, kết quả anh còn chưa kịp nói xong một câu, chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên một giọng nói tràn đầy mạnh mẽ gầm lên: “Cháu trai tôi đâu? Để đứa nhỏ nghe điện thoại.” Tống Trường Lâm nhìn con trai út trong lòng anh, dáng vẻ như càng bị kiềm chế thì càng hăng hơn, anh đưa điện thoại đến bên tai con lớn, mong chờ nói: “Tiểu Tá, con gọi ông nội đi nào.” Tiểu Tá ngồi trong lòng mẹ cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn gọi một tiếng ông, sau đó cũng bắt đầu muốn nghiên cứu điện thoại. Cha Tống đợi cả nửa giờ mới thấy cháu nội gọi được mấy tiếng. Ông càng nghĩ càng thấy không cam lòng, buồn bã cúp điện thoại, trở về tính toán lại thôi. Ồ? Sắp đến sinh nhật của cháu ông rồi, ông có thể cùng bạn già đi thăm cháu trai mà đúng không? Tống Trường Lâm không hề biết cha già nhà anh muốn mang theo cháu gái đến thăm cháu trai, anh đang luống cuống tay chân cúp điện thoại, anh nghiêm mặt nói với Tiểu Hữu đang ngồi trong lòng anh: “Tiểu Hữu thật không ngoan, sao cha muốn con nói chuyện với ông nội mà con lại chỉ muốn nghịch điện thoại thế hả?” Tống Trường Lâm nói xong anh đưa ngón tay chọc chọc vào cái bụng nhỏ toàn thịt của con trai, khiến Tiểu Hữu cười khanh khách, ngã vào lòng anh không ngừng gọi cha cha. “Hay là anh để con cho em giữ, anh gọi lại nói chuyện với cha đi.” Trương Xảo Phương nhìn dáng vẻ buồn bực của chồng, cô không nhịn được mà thấy buồn cười, cha chồng cô dạy dỗ người khác, cho dù đã qua điện thoại truyền tín hiệu từ rất xa mà vẫn không hề giảm uy lực, cũng không trách được chồng cô lại khó chịu. “Gọi lại gì em ơi? Thôi, cha chỉ muốn nghe cháu trai nói chuyện thôi, cũng không phải muốn gặp anh, anh gọi lại khác nào muốn nghe mắng đâu.” Tống Trường Lâm nhẹ nhàng đặt con trai nhỏ của anh vào trong xe đẩy, cầm áo khoác của anh, cười nói với hai người Lưu Hải Sơn: “Tí các cậu đưa xe vào bãi đỗ xe nhá, anh về nhà cùng chị dâu các cậu trước đây.” Hiến khi vợ anh mới đến một lần, anh làm ông chủ cũng sẵn sàng tinh thần đi muộn về sớm rồi. Hai vợ chồng anh nhẹ nhàng đẩy xe đưa hai cậu con trai về nhà, thấy cách đó có một tòa nhà mới xây không lâu, Tống Trường Lâm cười nói với vợ anh: “Xảo Phương, em thấy tòa nhà này thế nào? Lần trước Đức Minh có nói với anh về tòa nhà này, cậu ấy nói cậu ấy có chút quan hệ, nhờ cậy một chút là chúng ta có thể vào ở, cậu ấy hỏi chúng ta có muốn ở đây không, nếu muốn thì cậu ấy nhờ người, hai nhà chúng ta cũng có thể thành hàng xóm.” Bởi vì có chuyện của đứa nhỏ nên Từ Đức Minh luôn nhớ đến Tống Trường Lâm, hơn nữa đứa nhỏ của hai nhà lại sinh cùng một ngày, cho nên anh càng muốn trở thành hàng xóm với Tống Trường Lâm, để ba đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, đi học cũng có bạn luôn. “Trở thành hàng xóm sao?” Trương Xảo Phương nghĩ nghĩ cảm thấy chủ ý này không tệ. “Em cảm thấy được, hai vợ chồng đó cũng là người có ơn sẽ trả, có thể thấy được nhân phẩm cũng không kém, sau này đứa nhỏ lớn lên cũng không xấu.” Người ta luôn nói ở cùng người nào thì học người đó, cho nên bạn bè của đứa nhỏ cũng rất quan trọng, hai nhà có mấy đứa nhỏ bằng tuổi nhau, sau này đến trường cũng có thể ở cùng nhau, bây giờ ở cùng chỗ cũng tốt lắm, đến trường cũng không có người ngoài nào dám động vào đội ngũ nhỏ này, tất nhiên sẽ không học được cái xấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]