Cha Tống không hề kiêng dè nước tiểu của cháu trai, nhìn dáng vẻ thoải mái hài lòng của Tiểu Tá, trong lòng ông cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng cho dù ông không để ý đến chuyện ông bị ướt thì cũng phải chú ý cháu ông bị lạnh, ông sờ sờ cái quần nhỏ của cháu đã ướt hết, ông không hề suy nghĩ, nhanh chóng lên tiếng: “Xảo Phương, Tiểu Tá đái rồi, con thay quần cho cháu đi.” Nói xong ông vòng qua mấy người phụ nữ dưới đất, ôm đứa nhỏ đến cạnh kháng, chuẩn bị đưa cho con dâu thứ hai. Những người trong phòng này, thật lòng cũng tốt, giả ý cũng được, ngoại trừ Tống Trường Lâm đang im lặng ôm đứa nhỏ thì những người còn lại đều vừa khóc, vừa khuyên. Bây giờ cha Tống vừa lên tiếng, đánh vỡ không khí trong phòng, mẹ Tống ôm chặt tay con dâu cũng nhanh chóng buông tay, vội vàng bảo con dâu đi xem đứa nhỏ. Trương Xảo Phương cũng không dám hưởng cùng một loại đãi ngộ như mẹ chồng, cô vội vàng chuyển đến một bên khác nhận lấy đứa nhỏ. Mẹ Tống vừa rồi buồn bã đau lòng chỉ lo khóc không quan tâm đến ai, bây giờ mở to mắt gia nhìn, thấy ba đứa con đều đang quỳ, trong lòng bà cũng mềm xuống, đừng hiểu lầm, bà tuyệt đối không mềm lòng với Từ Tiểu Mai, nhưng hai người còn lại là con trai, con gái của bà, bây giờ đang giữa mùa đông mà quỳ trên đất, bà vừa bình tĩnh lại thì thấy rất đau lòng. Tống Trường Vinh thấy mẹ đau lòng cho mình, anh ta biết cơ hội đến rồi, vội vàng dùng đầu gối làm chân, nhanh chóng, tiến về phía trước hai bước, kéo cánh tay mẹ, oan ức nói: “Mẹ, đều do chúng con không hiếu thuận, để mẹ và cha phải vất vả và mất mặt theo con, nhưng thật sự là con muốn hiếu thuận với cha mẹ, cũng muốn giống anh hai và chị dâu hiếu thuận với người, để người cảm thấy vinh dự, nhưng con lại không có tiền đồ, để cha mẹ phải đau lòng cho con. . .” Anh ta nhớ đến những vất vả bên ngoài xã hội, anh không nhịn được mà khóc rống ôm chặt lấy tay mẹ giống lúc nhỏ, rồi cúi đầu khóc. Lúc vừa mới lấy vợ, anh ta không hề cảm thấy là làm một người đàn ông lại khó đến vậy, dù sao ở vùng này thì công việc cũng chỉ có vậy mà thôi, lúc ngày mùa thì cả ngày tập chung làm một trận, trong nhà có ăn có mặc, sau đó anh ta lại ngóng trông có con trai, cả người đều tràn ngập sức mạnh, nhưng từ khi trong nhà thiếu tiền, anh ta thực sự rất mệt mỏi, đi sớm về trối từ ngày đông giá rét sang ngày hè nóng bức, anh ta kiếm được chút tiền dễ dàng lắm sao? Mẹ luôn nói không mong vợ chồng anh ta có thể giống chị dâu thứ hai mua đồ này nọ cho cha mẹ, anh ta lấy cái gì mà mua? Trong tay anh hai có xe, chị dâu thứ hai cũng có thể thêu hoa kiếm tiền, còn bản thân anh ta thì sao? Một đồng tiền anh ta cũng phải chia làm hai nửa để dùng, hiện tại ngay cả cái nhà cố định cũng không có, anh ta lấy gì để so cùng người khác chứ? Trong tay anh ta làm gì có tiền như vậy? Trong đầu chị dâu thứ hai đều là phương pháp kiếm tiền, nhưng trong đầu vợ anh ta toàn là chuyện phá tiền, chị dâu thứ hai khoan dung rộng lượng, anh hai không phải lo lắng cho mọi chuyện trong nhà, còn vợ anh ta cả ngày chỉ biết gây chuyện, bản thân anh ta là một người đàn ông, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng đi theo sau mông vợ anh ta để thu dọn cục diện rối rắm, cả một năm vất vả, anh ta cũng phải vì vợ anh ta mà bồi thường cho người trong nhà, cố gắng trưng ra vẻ mặt tươi cười. Nhưng cho dù là một người vợ như vậy, thì anh ta cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn mà sống, nếu không thì trong tay anh ta cũng không có tiền, còn phải nuôi một đứa nhỏ, nếu anh ta thực sự ly hôn thì ai dám ở cùng anh ta chứ? Những ngày tháng như này bao giờ thì mới ngẩng đầu lên được chứ? Anh ta chỉ muốn sống yên tĩnh qua ngày mà khó khăn đến vậy sao? Tống Trường Vinh càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng thấy khó chịu, ôm chặt cánh tay của mẹ Tống, lúc đầu chỉ có âm thanh nỉ non, sau đó biến thành gào khóc, nhân cơ hội này, anh ta muốn phát tiết hết những áp lực trong cả năm. lqd Mẹ Tống thấy con trai nhỏ như vậy, trong lòng bà cũng rất đau đớn. Từ lúc Trường Vinh hiểu chuyện đến bây giờ có bao giờ khóc đâu, đây là do con bà phải chịu nhiều tủi thân ở bên ngoài sao? Hay do bản thân bà vừa nói những lời làm con trai bà đau lòng? Bà trừng mắt lườm Từ Tiểu Mai, ôm chặt lấy Tống Trường Vinh, đau lòng đến rơi nước mắt: “Trường Vinh đừng khóc nữa con, vừa rồi mẹ nóng giận nên nói vậy, con đừng coi là thật, đừng khóc, đừng khóc nhé. . .” Trương Xảo Phương đang thay quần áo cho con trai, nghe vậy cũng có chút không nói thành lời, giống như những lời khuyên của cô vừa rồi đều là vô ích, đây cũng có thể nhìn ra được là mẹ ruột, gào khóc như vậy thì có thể nói là cổ họng rất tốt, vậy mà lại nhanh chóng không còn tức giận nữa rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chẳng may mẹ chồng cô lại nghĩ quẩn trong lòng muốn đi trông con cho cô, thì quả thật cô sẽ không được tự nhiên. Từ Tiểu Mai thấy mẹ chồng nói vậy, cô ta cũng nhanh chóng bước lên nhận sai, lại dùng thái độ áy náy nói cả đống lời hay. Mẹ Tống có thể làm được gì nữa? Dù sao nể mặt con trai thì cũng chỉ có thể như vậy thôi, cứ như vậy, tiếng sấm to nhưng hạt mưa nhỏ, đám mây đen cũng thoải mái tản đi. . . Cha Tống đẩy cửa bước ra ngoài ngay lúc thấy bạn già của ông ôm Tống Trường Vinh, nếu không ông sợ ông không nhịn được lại nói mấy câu khi thấy con trai nhỏ đã là người đàn ông mà vẫn còn khóc lóc, dù sao thì ngày mai cũng là ngày mừng năm mới, vợ chồng Trường Lâm cả năm mới về một lần, nể mặt bọn họ, ông cũng không muốn xả cục tức này ra. Trong nhà, Từ Tiểu Mai thấy mẹ chồng không còn tức giận, vì muốn biểu hiện nên cô ta nhanh chóng ra ngoài giúp chị cả nấu cơm chiều. Mẹ Tống lo lắng, muốn hỏi con trai nhỏ, có phải ở bên ngoài chịu nhiều khổ sở lắm không? Nhưng khi bà muốn mở miệng mới phát hiện vợ chồng con trai thứ hai còn đang ở đây, cuối cùng bà cũng nhận ra, lời nói đến miệng lại phải nuốt vào, bà cảm thấy cho dù bà có bất công như nào thì cũng phải có mức độ, không thể quá phận được. Bà vừa muốn nói để hai anh em có thể nói chuyện và giúp đỡ nhau thì thấy cả nhà con trai lớn cũng mang đồ này nọ đi vào. Tống Trường Sơn làm anh cả, trong lòng cũng nhớ thương hai em trai, nhưng tình huống năm trước anh cũng hiểu được, rõ ràng vợ anh và vọ Trường Lâm không hợp nhau, hai người này vừa gặp mặt đã khẩn nhau, cho nên mấy hôm trước anh đã biết vợ chồng Trường Lâm về, anh cũng đến đây hai lần thăm hai cháu trai, nhưng cũng không đưa vợ anh về. Hôm nay anh thấy vợ chồng Trường Vinh về nên mới trở lại, ngày mai là ngày mừng năm mới, anh cũng lười nấu cơm ở nhà cho nên mới đưa vợ và con gái về nhà cha mẹ cùng nhau ăn cơm. Vương Thục Cầm mắt sắc, vừa vào nhà chị ta đã phát hiện không khí ở đây không đúng, tuy rằng nhìn qua thì mọi người đều tươi cười hớn hở, nhưng sao mắt của Trường Vinh lại đỏ thế kia? Tuy rằng chị ta cũng cảm thấy suy nghĩ của chị ta có chút buồn cười, nhưng mà mắt đối phương vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng chính là vừa khóc xong mà. Tống Trường Sơn tất nhiên cũng thấy được, nhưng mà có ngăn cách là vợ anh và vợ Trường Lâm, anh cũng không tiện hỏi kĩ, anh chỉ có thể giả bộ như chưa phát hiện, sau đó ngồi nói chuyện nhà. Tuy rằng tính tình Vương Thục Cầm thích soi mói mọi chuyện nhưng chị ta cũng hiểu được chuyện của chú em này không thể nghe, cho dù có muốn nghe cũng chỉ có thể chờ chồng chị ta về kể lại, cho nên thấy ba anh em họ nói chuyện cô không chen được, mà cô cũng không muốn ra ngoài nấu cơm, chị ta thấy mẹ chồng đã có việc phải ra ngoài, cô ta đặt mông ngồi bên cạnh Trương Xảo Phương, tò mò xem xét hai đứa nhỏ. Chị ta sớm biết vợ chú hai sinh hai con trai, huống chi mẹ chồng chị ta cũng bị thu hết sự chú ý, nhưng trong lòng chị ta cũng ghen tị đến không nói nên lời, ai bảo chị ta chỉ có thể sinh được con gái? Nhưng đến khi chị ta được tận mắt nhìn thấy hai anh em thì chị ta mới phát hiện ra, không trách được mẹ chồng chị ta luôn đi khắp nơi khoe khoang, ngay cả chị ta cũng không thể không thừa nhận, hai đứa nhỏ này quá đáng yêu. Chị ta luôn là người thẳng tính, có gì thì nói, trong lòng thích nên cũng nói ra ngoài: “Chị chưa từng thấy sinh đôi, anh cả em về nhà nói hai cháu giống nhau như đúc nhưng chị còn chưa tin, dáng vẻ quả thực quá giống nhau, nhìn một cái xem, ngay cả đôi mắt nhỏ cũng quá giống nhau. . .” Tuy rằng, Trương Xảo Phương không có ấn tượng tốt với chị dâu cả này, nhưng bây giờ người ta cũng đang khen con trai cô, cho nên Trương Xảo Phương là người làm mẹ cũng thấy thoải mái trong lòng, dù sao thì cô cũng hiểu được mồm miệng lợi hại kia của chị dâu cả, từ trước đến giờ đều không nói những lời nịnh hót, đã nói thì đều là những lời thật lòng. Cô vừa định cười khách sáo đáp lễ, chợt nghe thấy Vương Thục Cầm nói tiếp: “Chỉ là dáng vẻ quá trắng rồi, một cậu nhóc trắng như vậy thì làm được gì chứ? Chị nhớ rõ thằng nhóc nhà họ Từ từ nhỏ đã trắng nõn, cả thôn chúng ta đều gọi là tiểu bạch kiểm.” Lúc đứa nhỏ còn bé thì luôn không thể phân biệt rõ ràng, chờ khi lớn rồi mới có thể phát hiện ra, một đứa con trai mà dáng vẻ còn trắng nõn hơn con gái thì còn ra cái gì chứ? Trương Xảo Phương vừa nhếch miệng được một nửa đã lập tức bị cương cứng lại, chị dây này đến đây là để khiến cô khó chịu hay sao, hay là lúc ra cửa chị dâu của cô còn chưa kịp uống thuốc đây? Sao có thể nói thế chứ? Cô cũng lười phải trả lời, nhưng một người lớn như vậy ngồi ở đây, cô muốn không để ý đến chị ấy cũng không được, nghĩ lại bên ngoài có Từ Tiểu Mai, bên trong thì có chị dâu, bây giờ cô cũng đã sinh đứa nhỏ rồi, cũng không thể giống như năm trước, ôm cái bụng bầu trốn vào phòng cô cả tìm sự yên tĩnh nữa. Cô thấy thực sự không còn chỗ nào để đi, cô trực tiếp quay người nói với chồng cô: “Trường Lâm, cũng nửa ngày rồi chúng ta chưa về nhìn bếp lò ở nhà, em về nhà dọn dẹp nhà cửa một chút, tiện xem qua bếp lò luôn nhá, anh ngồi cạnh kháng trông hai đứa nhỏ đi.” Cô không trêu vào được, vậy cô trốn chẳng lẽ còn không được. Trương Xảo Phương chuẩn bị về nhà hít thở không khí, dù sao mẹ chồng cô cũng vì cô mới làm ầm lên một trận với Từ Tiểu Mai, bây giờ cô lại không muốn ngồi cùng chị dâu cả, thật sự là nói thế nào cũng không thấy xuôi tai. “Được, em về đi, đúng rồi, quần áo con thay lúc tối hôm qua còn chưa có giặt đây, bên đây nhiều người, em không cần bận tâm đến hai nhóc.” Tống Trường Lâm biết vợ anh đã hết kiên nhẫn, anh trực tiếp giúp vợ anh tìm cớ, để cô về nhà ngồi đợi. Trương Xảo Phương âm thầm tặng chồng cô một ánh mắt khen thưởng, cô cười cười nói một câu với mẹ chồng rồi xoay người đi về nhà. Hai cậu nhóc thấy mẹ đi rồi có chút không vui, cả phòng lộn xộn nhưng hai nhóc lại không quen được mấy người, hai đứa nhỏ bắt đầu thấy phiền chán. Tống Trường Lâm thấy tâm trạng của con trai không tốt, anh để Chi Hiếu ra ngoài lấy cái thìa sắt nhỏ, rồi cầm quả táo vợ anh vừa rửa sạch, cạo hết lớp vỏ bên ngoài, bắt đầu để con trai ăn táo. Hai nhóc có đồ ăn ngon, tâm trạng cũng thoải mái hơn, nhìn cha lộ ra nụ cười thoải mái, thập chí còn khoa tay múa chân nhỏ bé trò chuyện với cha. “Ừ, mẹ về nhà giặt quần áo cho Tiểu Tá và Tiểu Hữu rồi, sẽ nhanh chóng quay lại với các con thôi.” Tống Trường Lâm vừa đút táo cho hai con, động tác không hề thay đổi, trên mặt nở nụ cười vừa nhìn vừa nói chuyện với hai nhóc, thỉnh thoảng lại đáp lại mấy tiếng a a của nhóc. Hai đứa nhỏ cũng không hiểu rõ, chỉ biết cha vừa nói vừa gọi tên họ, còn luôn cười nhìn họ, vậy nên hai nhóc nghĩ rằng cha đang nói chuyện với nhóc, khiến cho hai nhóc càng vui mừng, nói chuyện cũng hang hái hơn. Tống Trường Vinh thấy anh hai rất kiên trì với con nhỏ, rồi lại nhìn về phía con gái anh ta theo bản năng, cô bé vừa bị dọa sợ, mãi đến khi thấy Đình Đình đến mới thoải mái chơi với chị, nếu so sánh với anh hai, có phải người làm cha như anh ta hơi kém đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]