Chương trước
Chương sau
Người làm mẹ luôn đau lòng con, cô ta không hề nghĩ ngợi mà xông thẳng về phía con gái, kết quả khi đến gần mới phát hiện, hốc mắt Nữu Nữu hồng hồng, nhìn ra được là vừa mới khóc xong, trong lòng cô ta càng thêm tức giận, quá rõ ràng, đây là con gái cô ta đang phải chịu oan ức, nếu không thì sao Nữu Nữu lại phải khóc chứ? Cứ cho rằng cô ta sinh ra con gái, nhưng đây không phải là cháu nhà họ Tống bọn họ sao? Tại sao họ có thể đối xử với con gái cô ta như vậy chứ?
“Các con về rồi đó à? Hai vợ chồng ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì để chị cả đi hâm nóng đồ ăn cho các con, trong nhà có sẵn đồ ăn đó.” Mẹ Tống thấy con trai nhỏ đã về nhà, trong lòng rất vui vẻ, bà dùng người chắn không để cháu trai ngã xuống dưới, ngẩng đầu nhìn con trai cười, muốn nhìn xem con trai bà có bị gầy đi hay không? Cho dù không bằng lòng với đứa con này, nhưng đây cũng là khúc ruột của bà, cho nên trong lòng vẫn luôn nhớ thương.
“Mẹ ơi không cần đâu ạ,trưa nay chúng con ăn rồi mới về nhà.” Tống Trường Vinh thấy mẹ nói chuyện, anh ta cũng cởi áo bông to trên người xuống, theo thói quen muốn để áo bông lên bàn, lúc này mới phát hiện, trên bàn đã đặt cái ti vi to? Động tác trong tay anh ta hơi dừng một chút, rồi sau đó lại làm bộ như chưa phát hiện, đặt áo bông lên trên máy may, sau đó mới quay người cười với anh trai thứ hai: “Anh hai, anh chị về mấy hôm rồi ạ? Em cũng muốn về sớm hơn anh em chúng ta có thể gặp gỡ một chút, không ngờ lại về muộn. Ôi, đây là cháu trai ạ, lớn như vậy luôn rồi sao ạ?”
“Anh chị và chị cả về cùng một ngày, trước sau cũng chỉ kém khoảng hai giờ đồng hồ, muốn gặp mặt không phải dễ dàng sao? Vợ chồng anh ít nhất cũng ở lại đến mồng 7, chúng ta mấy ngày nay thoải mái tụ tập.” Tuy trong lòng Tống Trường Lâm có khó chịu với Tống Trường Vinh, nhưng lúc gặp lại em trai, anh phát hiện ra trong lòng anh cũng rất vui vẻ, dù sao cũng là anh em ruột, không gặp mặt có tức giận đến thế nào thì khi gặp lại, tức giận cũng giảm hơn nửa.
Từ Tiểu Mai thấy chồng và anh chồng thứ hai nói chuyện,lqd, trong lòng cô ta càng tức giận hơn, quay đầu lại nhìn thấy ti vi, cô cảm thấy bản thân cô ta đã hiểu được mọi chuyện, trong tay mẹ chồng cô có tiền không cô vẫn biết, cho dù mẹ chồng cô ta có số tiền mà cô ta không biết thì cũng tiếc tiền không dám mua, không trách được cả nhà đều đối xử tốt với hai đứa kia, bắt nạt con gái cô, hóa ra là vì nhà con trai thứ hai tiêu tiền, mua cho họ thứ tốt. . . Cả cái nhà này đều là loại chui lỗ đồng tiền, vậy mà dám lấy con gái đáng thương của cô ta ra để xì hơi?
Bên này cô ta đang mơ mộng ngày càng nghiêm trọng thì Trương Xảo Phương mang táo và chuối đã rửa xong vào, vào cửa thấy hai vợ chồng họ nên cười nói: “Trường Vinh và Tiểu Mai về rồi à? Vừa rồi lúc chị ở phòng phía tây nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng nhà mình có người ra ngoài kia, hóa ra là hai vợ chồng em đã về rồi.”
Trương Xảo Phương vừa nói, vừa đưa đĩa hoa quả cho Tống Chi Hiếu, để bé ăn quả táo. Trương Xảo Phương thấy Từ Tiểu Mai nhìn cô mà không nói gì, cô cũng không thèm để ý, cầm chuối trong tay đi đến trước mặt Nữu Nữu, hơi cúi xuống, cười dỗ dành nói: “Nữu Nữu ngoan, nín khóc nhé, em trai không cố ý dọa cháu đâu, chúng ta ăn chuối tiêu được không, đừng tức giận nhá.” Cô vừa dỗ vừa cảm thấy có chút khó chịu, bình thường ba đứa nhỏ chơi với nhau rất tốt, Nữu Nữu cũng có bạn chơi cùng, bình thường bé hay nháo vào chỗ em trai, nhưng từ khi đứa nhỏ này bị bệnh, không biết là do ở bệnh viện bị dọa sợ hay do sốt cao lâu lại liên tục thay đổi chỗ ở khiến bé có cảm giác không an toàn gây ra, chỉ sợ có âm thanh bất ngờ vang lên. Bởi vậy nên có chút phiền phức, hai thằng nhóc đang tuổi thích làm loạn, trong tay chị lắc lắc con búp bê vải khiến cho hai cậu nhóc quá vui vẻ, sao có thể cấm hai nhóc hét ầm lên? Vừa rồi cũng vậy, Nữu Nữu thấy cẳng chân của hai đệ đệ vừa béo lại trắng, bé tò mò nên đưa tay ra sờ thử, cũng không biết có phải bé động vào thịt ngứa của hai nhóc không, tóm lại là hai thẳng nhóc thoải mái cười to, Tiểu Hữu ngồi trong lòng mẹ vừa cười khanh khách vừa trốn, lập tức khiến Nữu Nữu bị dọa sợ đến mức khóc to.
Nữu Nữu oa oa khóc lớn, Tiểu Hữu đang vui vẻ cười lại phát hiện chị sao lại không vui mà chuyển thành khóc rồi? Nhóc cũng thấy tủi thân nên chui vào lòng mẹ khóc lên, hai đứa nhỏ đều khóc thì Tiểu Tá cũng không thể thua kém được, nhóc nhắm mắt lại bắt đầu gào khóc. . .
Ba đứa nhỏ cùng nhau khóc, ngay cả mái nhà cũng muốn bay lên, cũng may tình huống này thường xảy ra, cho nên mẹ Tống nhanh chóng quyết định, lập tức ôm Nữu Nữu sang một bên, bởi vì Tiểu Hữu và Tiểu Tá rất dễ dỗ, chỉ cần làm mặt quỷ chêu hai lần là được, nhưng tính tình Nữu Nữu thì khác, càng dỗ càng tủi thân, nhưng nếu không ai quản để bé ngồi đó một lúc thì mọi chuyện lại về bình thường rồi.
Trương Xảo Phương thấy hai con trai không có chuyện gì mà Nữu Nữu lại ngồi trong góc nhìn trộm, vẻ mặt nghẹn khuất giống như bị mọi người coi thường, lqd, cô cảm thấy bé rất đáng thương, cho nên cô để chồng trông con, tự cô đi lấy chuối cho bé.
Cha Tống thấy con dâu ra ngoài, bản thân ông lại có cơ hội biểu hiện, ông nhanh chóng ôm Tiểu Tá xuống đất lắc lư, Tống Trường Lâm thấy mẹ và Tiểu Hữu ngồi chơi vui vẻ nên cũng nhường chỗ cho mẹ Tống, anh xuống đất ngồi nói chuyện với cháu trai, cho nên ngay từ đầu Từ Tiểu Mai vào nhà đã nhìn đến hình ảnh kia.
Vốn nhà có nhiều trẻ con thì cũng phải nhiều quan tòa, nhưng Từ Tiểu Mai lại không hiểu chuyện này, dựa vào sự tưởng tượng của bản thân, càng nghĩ càng thấy con gái cô ta bị oan ức, vốn trong lòng cô ta đã bị lửa giận che lấp, lúc này thấy Trương Xảo Phương đi đến lại bắt đầu giả làm người tốt, cô ta lập tức nổi giận, một tay ôm lấy con gái lạnh mặt nói với Trương Xảo Phương:
“Nhà chúng tôi chỉ là con gái vô dụng, không ăn nổi quả chuối đắt tiền, chị cứ giữ lại cho con trai chị ăn đi.”
Cô ta hầm hừ nói xong khiến mọi người trong phòng đều chết lặng, ngạc nhiên nhìn cô ta, không biết cô ta lại ăn nhầm cái gì? Trương Xảo Phương cũng không biết phải nói gì, cô cũng vừa vào nhà, sao lại chọc đến cô ta rồi chứ?
Mẹ Tống ngồi trên kháng cũng không đồng ý, bà cảm thấy người con dâu thứ ba này và con dâu cả của bà là giống nhau, lúc bọn họ chưa về nhà, mọi chuyện đều bình thường, cả nhà đều vui vẻ thoải mái, cô ta vừa về đến nhà đã gây chuyện, Xảo Phương làm gì có lỗi với nó chứ? Nó đang bày sắc mặt cho ai nhìn thế?
Bà vừa muốn nói gì đó thì Nữu Nữu trong lòng Từ Tiểu Mai oa oa khóc lớn, vừa rồi bé còn đang khóc dở, lại bị một người người phụ nữ lạ mặt ôm, trong lòng bé sợ hãi thì sao lại không khóc được chứ?
“Nữu Nữu ngoan nha, mẹ là mẹ con, Nữu Nữu nín khóc nào, mẹ không đi, sau này mẹ không đi kiếm tiền nữa, cũng không để con bị ủy khuất nữa. . .” Từ Tiểu Mai vừa nghe thấy con gái khóc, cô ta cảm thấy đau lòng như muốn chết, ôm con gái nhỏ giọng dỗ dành, nói xong câu cuối cũng bắt đầu khóc.
Cuối cùng Trương Xảo Phương cũng hiểu rõ ràng, đây là nhìn thấy Nữu Nữu khóc mà không có ai dỗ cho nên cô ta mới nghĩ rằng có người bắt nạt con gái cô ta? Trong lòng cô giống như có gì đổ ra, cô cảm thấy chuyện này có thể tha thứ được, đều là người làm mẹ, nghĩ lại nếu cô không ở bên cạnh con, vừa vào nhà đã thấy đứa nhỏ khóc mà không có ai dỗ dành, con trai cô tự ngồi một góc tường, nhất định cô cũng sẽ không thoải mái, cô vừa muốn mở miệng giải thích hai câu thì mẹ chồng cô ngồi trên kháng đã nổi giận đùng đùng.
Mẹ Tống có thể không giận sao? Vì chuyện của đứa nhỏ này, vợ chồng bà bị tức giận một trận, chính là trước đó, sau đó hai vợ chồng già bọn họ mỗi ngày đều xem Nữu Nữu như tổ tổng mà cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ, kết quả bà và bạn già vừa đi thăm cháu trai hai ngày, khi quay về nhà thì con trai con dâu mũi không thèm nhìn, mặt không thể ngó, ngay cả đứa nhỏ cũng đuổi về nhà mẹ đẻ cô ta? Bây giờ lại đến việc này, cô ta thực sự coi bà là người không biết cáu gắt phải không? Bà nhanh chóng đi giày xuống đất, ôm cháu trai để vào trong lòng con trai đang ngồi dưới đất, nhanh chóng bước ba bước đến trước mặt Từ Tiểu Mai chất vấn:
“Là ai khiến đứa nhỏ chịu oan ức hả? là tôi hay là ông nội nó? Đứa nhỏ này từ lúc còn trong bào thai đã là vợ chồng già chúng tôi hầu hạ thay anh chị, lúc trước khi nó chưa đến nhà mẹ để chị đã bao giờ từng bị bệnh bị gầy chưa? Sao cô không biết suy nghĩ một chút vậy hả? Đứa nhỏ biến thành như vậy là do ai làm hại hả?”
Từ khi Từ Tiểu Mai sinh đứa nhỏ, cô ta đứng trước mặt mẹ chồng chưa bao giờ thẳng lưng được. Chỉ có duy nhất một lần cô ta dám mạnh mẽ chính là lần đưa con gái về nhà mẹ đẻ kia, kết quả không đến nửa tháng con gái cô được đưa trả về, lúc đó cô nhận lại cũng chỉ là lời nói áy náy, còn kèm theo cả đống tiền thuốc men sau đó lại thêm cả đống tiền ăn uống tiêu dùng thì mẹ chồng cô mới đồng ý bế đứa nhỏ về chăm giúp cô. Bây giờ cô ta nhìn dáng vẻ lạnh mặt tức giận của mẹ chồng, rõ ràng cô cảm thấy cô có lí, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ, lại thấy con gái bị bà nội ôm đi, dọa cho khuân mặt nhỏ nhắn trắng bệch không dám thở, trong lòng cô ta càng đau lòng, lúc này mới oan ức nói:
“Lúc trước là con sai, nhưng lúc đó con cũng không có cách nào khác, mẹ, con cũng đã đưa tiền bồi thường cho mẹ,con cũng đã nói lời xin lỗi, mẹ cũng không thể chỉ nhìn thấy cháu trai mà không thèm quan tâm đến con gái của chúng con chứ?” Nếu có người để ý thì sao con gái cô phải ngồi trong góc khóc một mình chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.