Edit: Voicoi08 Trương Xảo Phương không hiểu Doãn Hồng Bác mới gặp cô có một lần mà đã nổi điên cái gì không biết? Cô gạt hình ảnh của cô sang một bên, nhớ đến những người phụ nữ phía trước này cô lại thấy khó khăn. Thật ra lúc đầu cô muốn làm đơn giản thôi, nếu tên khốn này lăng nhăng thì nhất định sẽ không chỉ có cô cả của cô và Tứ Nha, cô muốn nhìn xem hắn còn hại những ai nữa, tìm thêm hai người không đứng đắn, nghĩ cách làm cho chuyện của họ sáng tỏ trước mắt công chúng, cũng coi như khiến người đàn ông này bị phá hoại, lúc đó em gái cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông này. Nhưng khi nhìn những người con gái bị hắn hại gần đây thì cô có chút cảm giác không thể xuống tay được, một đám người đều là những người cô gái nông thôn đơn thuần, có làm công, có người là sinh viên, những cô gái làm công thì đã đau lòng rời đi, còn nếu cô tung những người sinh viên kia ra ngoài thì sẽ khiến cho những cô gái này hết đường đi, sau này họ biết phải sống thế nào? Họ gặp phải loại đàn ông khốn nạn này đã đủ đau khổ, sao cô có thể xát thêm muối vào vết thương của họ chứ? Chết tiệt, sao tên khốn này lại chuyên đi tìm những người phụ nữ đàng hoàng chứ? Không đúng, có thể gọi là phụ nữ cũng chỉ có mình cô, còn lại đều là những cô gái. Con người khốn nạn thế này có phải cô nên trực tiếp cho hắn một dao để hắn thành thái dám luôn được không? Ngón tay cô hơi động đậy, bát nước vốn đang yên tĩnh lại hơi gợn sóng lăn tăn, lần này hiện lên không phải phụ nữ mà là những trường hợp Doãn Hồng Bác nhận hối lộ, tuy rằng bây giờ con người còn rất đơn giản, nhưng những chuyện như thế này cũng không thể ngăn chặn được, mấy ngày nay Trương Xảo Phương luôn xem ti vi cũng không phải là xem không, cô biết, với những chuyện này đa số đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ có thể xem có người báo tên hắn hay không, nếu thực có người báo lên, kiếp sống dạy học của hắn cũng đi tong. Doãn Hồng Bác dạy môn toán học, môn này cũng có chút khó khăn, cho nên có một ít sinh viên hoặc phụ huynh, vì tương lai của đứa nhỏ, người nhẹ thì mời hắn ăn cơm, người năng thì đưa tiền, dù sao bất kể thế nào, cũng là từng có rồi, Trương Xảo Phương cũng không ngại mệt, cô ghi lại hết đề án một năm nay. Xong xuôi, cô muốn để qua hai ngày nữa rồi giấu tên gửi đi, trước tìm chút phiền toái cho hắn. Cuối cùng cũng tra xong, cô thu lại sợi tóc, đổ nước đi rồi để bát sang một bên. Cái bát người đàn ông kia chạm qua, cô cảm thấy trong lòng có chút ghê tởm, thôi, giữ lại cho gà ăn đi. Trương Xảo Phương vì cạn kiệt linh khí nên có chút choáng váng, cô lên kháng nằm cạnh con trai, nhắm mắt ngủ cùng con. Buổi trưa, Tống Trường Lâm về nhà, chỉ thấy em vợ anh ngồi ngoài nhà, thức ăn đã bày xong, nhưng lại không thấy vợ anh đâu, anh theo thói quen hỏi: “Chị em đang trông đứa nhỏ à?” Hai thằng nhóc kia lại tỉnh rồi sao? Trong lòng anh nghĩ vậy nên tốc độ rửa mặt cũng nhanh hơn, anh muốn vào nhà chơi với con trai anh một chút, buổi sáng lúc anh đi làm hai thằng nhóc này còn đang ngủ kìa, giữa trưa cũng hiếm khi chúng tỉnh, anh không thể bỏ qua được. “Không ạ, chị và và hai nhóc vẫn đang ngủ, không biết có phải do tối qua chị em ngủ không ngon không, lúc chị về nhà lập tức đi ngủ.” Vừa rồi cô muốn vào nhà xem ti vi, nhưng sợ khiến chị ba tỉnh giấc, cho nên cô chỉ có thể về phòng mở sách ra đọc. “Ngủ sao?” Vợ anh vừa về nhà đã ngủ? Tống Trường Lâm nghe có chút lo lắng, anh thường cảm thấy tinh thần của vợ anh luôn tốt hơn anh, hôm nay vợ anh bị sao vậy? Tối hôm qua con trai cũng không phá mà. Anh cũng không nhiều lời, nhanh chóng buông khăn đẩy cửa vào phòng, lúc này ba mẹ con đang nằm trên kháng ngủ,lqd, hai đứa nhỏ có lẽ ngủ với mẹ nên ngủ rất ngon, ngủ cả nửa buổi sáng còn chưa tỉnh. “Xảo Phương? Tỉnh đi em.” Tống Trường Lâm vuốt gương mặt lạnh như băng của vợ anh, anh càng thêm lo lắng, giữa trưa hè coi như không đổ mồ hôi cũng không thể lạnh đến vậy được. Mặt vợ anh không những lạnh mà còn trắng bệch, đây không phải bị bệnh thì là cái gì? Trong lòng anh đang rất lo lắng, anh không ngừng gọi vợ anh, không biết vợ anh đang ngủ hay là đã ngất đi rồi. “Trường Lâm, anh về rồi à?” Trương Xảo Phương bị đánh thức, cô cảm thấy toàn thân không có sức lực, cô khẽ nhếch miệng cười cười nhìn chồng, thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô nói khẽ: “Anh đừng lo lắng, em không sao, có thể sáng nay em bị cảm nắng, nghỉ một lát thì tốt rồi.” Cô thật sự đã đánh giá cao năng lực của bản thân rồi, nếu cô chia làm hai lần làm thì cũng không đến mức dọa người như vậy, sắc mặt của Trường Lâm cũng đã thay đổi, không chừng vẻ mặt cô đang rất khó nhìn rồi. “Nghỉ cái gì mà nghỉ? Em mau đứng lên, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra, mặt em xanh xao hết rồi, nói chuyện cũng không còn sức lực gì cả.” Tống Trường Lâm càng nhìn dáng vẻ của vợ anh thì càng lo lắng, anh không quan tâm đến chuyện vợ anh có đồng ý không. Anh mau chóng nâng vợ anh dậy chuẩn bị ôm ra ngoài. “Thật sự không cần đâu anh.” Một lát nữa cô ăn nhiều đồ bổ một chút là được, cần gì phải đến bệnh viện chứ? Trong lòng cô cũng hiểu cô không sao, nhưng cô không biết phải giải thích sao cho chồng cô hiểu, Trương Xảo Phương bị chồng cô nâng dậy, đầu óc càng thêm choáng váng, thiếu chút nữa thì lại ngã gục xuống. “Xảo Phương?” Tống Trường Lâm càng nhìn càng nóng nảy, đây cũng sắp hôn mê rồi mà còn nói không có chuyện gì? Anh vội cầm giầy đi vào cho cô, rồi nhanh chóng ôm người ra ngoài. “Trường Lâm, đứa nhỏ, hai con sắp tỉnh rồi, bọn chúng còn chưa uống sữa đâu.” Trương Xảo Phương nhanh chóng túm áo chồng, cô chỉ vào đứa nhỏ lo lắng nói. Hai nhóc cũng ngủ lâu như vậy rồi, nhất định bụng đã trống không, cô mà đi thì con trai cô sẽ phải chịu đói bụng mất. “Hai đứa nhỏ không ăn một bữa cũng không sao, em thì cần phải nhanh chóng đi khám bác sĩ.” Tống Trường Lâm không để ý đến sự giãy dụa của vợ, nhanh chóng ôm người ra ngoài. “Chị ba, sao vậy ạ?” Trương Xảo Trân còn tưởng hai người muốn ra ngoài ăn cơm, kết quả lại thấy anh rể ôm chị cô ra ngoài? Đây là làm sao vậy? “Chị ba em bị bệnh rồi, anh đưa cô ấy đi bệnh viện, em trông đứa nhỏ hộ anh, nếu chúng tỉnh thì cho uống nước trước đi.” Tống Trường Lâm bỏ lại những lời này, sau đó vội vàng ôm vợ anh đi. Dọc đường đi, Tống Trường Lâm mặc kệ chuyện vợ anh luôn nói ăn chút cơm thì tốt rồi, anh vẫn nhất định phải đưa người đến bệnh viện, đến bệnh viện tìm một bác sĩ trung y có tuổi, đầu tiên là lấy máu, sau đó là bắt mạch, cuối cùng cho ra kết luận là Trương Xảo Phương bị mệt đến quá mức, phải bồi bổ cẩn thận, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ có thể tiếp tục được vài năm. Bác sĩ già nói đến đây còn dùng ánh mắt trách móc Tống Trường Lâm, rõ ràng là ông cảm thấy người làm chồng đang ngược đãi vợ mình, nếu không thì người vợ sao có thể biến thành như vậy. bây giờ Tống Trường Lâm đâu cần người khác trách móc? Trong lòng anh đang tự mắng bản thân đến muốn chết, tại sao anh không sớm đưa vợ anh đi khám chứ? Mọi người đều nói sinh hai đứa nhỏ rất hại thân thể, vợ anh sinh một lần được hai đứa, chẳng phải thân thể sẽ càng tổn hại sao? Mỗi ngày anh chỉ chăm chú kiếm tiền mà không quan tâm đến vợ mình, nếu thực sự có chuyện xấu gì xảy ra với Xảo Phương thì anh kiếm nhiều tiền hơn cũng đâu có lợi gì chứ? Tống Trường Lâm mua xong thuốc, cẩn thận đỡ vợ anh lên xe, anh một tay lái xe, một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trương Xảo Phương, giống như chỉ sợ lời nói của bác sĩ già sẽ thành sự thật, anh vừa buông tay thì sẽ không có vợ nữa. “Trường Lâm, bác sĩ đều như vậy, bệnh ba phần thì nói thành mười phần, anh không cần nghe bác sĩ nói dọa người như vậy.” Trương Xảo Phương biết bản thân cô khiến chồng bị dọa, cô lên tiếng an ủi anh. Cô cầm chặt bàn tay mát lạnh của anh, trong lòng lại không nhịn được mà giận chó đánh mèo với Doãn Hồng Bác, nếu hắn không xuất hiện, sao bản thân cô lại có thể thành như này, khiến Trường Lâm cũng bị dọa sợ. “Bác sĩ nói không sai, đều là lỗi của anh, anh không nên đều cho em vừa trông đứa nhỏ vừa phải chuẩn bị cơm cho anh, lại càng không để ý đến chuyện em thêu hoa mà anh còn mặc kệ. . .” Nói đến đây, Tống Trường Lâm chỉ cảm thấy cổ họng như bị lấp đầy, trong lòng lên men. Anh không muốn để vợ anh vất vả kiếm tiền, là thói quen không can thiệp vào ý của vợ, cho đến bây giờ những chuyện vợ anh muốn làm anh chưa bao giờ ngăn cản, không ngờ lại có thể khiến vợ anh mệt mỏi thành như vậy? Bác sĩ nói vợ anh chỉ có thể sống vài năm? “Trường Lâm. . .” Trương Xảo Phương thấy ánh mắt chồng cô đỏ lên, trong lòng vừa buồn cười lại thấy chua xót, người đàn ông này rất quan tâm đến cô, cô mới có chút bệnh nhỏ mà anh bị dọa thành như vậy? vấn đề là cô không có chuyện gì, d đ l q đ, chỉ cần ăn chút đồ ăn mang theo linh khí là được, đảo mắt là cô lại trở lại bình thường mà. “Xảo Phương, từ hôm nay em đừng làm gì cả, anh nhờ Ngọc Trân đến trông đứa nhỏ, anh sẽ trả công cho cô ấy theo tháng, em chỉ cần khỏe mạnh, anh có thể kiếm tiền nuôi ba mẹ con em.” Nếu không quá mấy năm nữa cô thực sự bỏ lại anh và hai nhóc con, như vậy ba cha con anh biết phải sống thế nào? Nghĩ đến trường hợp này nên ánh mắt Tống Trường Lâm càng thêm lo lắng mệt mỏi. A? Anh còn muốn mời người đến trông đứa nhỏ sao? Trương Xảo Phương không thể hiểu cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy việc đầu tiên cô muốn làm là đánh bay ý tưởng này của đối phương, nếu không anh mà đi nói với vợ chồng Hải Sơn, thì người người ta sẽ nhìn cô thế nào đây? “Trường Lâm, em thật sự không sao, nếu không chúng ta tính như vậy đi, anh đừng vội gọi Ngọc Trân, bây giờ trong nhà còn có tứ nha mà, em nghỉ hai hôm quan sát trước, đến lúc đó nếu vẫn như bác sĩ nói thì anh muốn mời ai đến em cũng sẽ không quản nữa, được không?” Thật sự là cô chỉ cần ăn chút đồ ăn có linh khí là tốt rồi. Bây giờ Tống Trường Lâm không có chút tin tưởng nào với em vợ cả, vợ anh nằm cả nửa buổi sáng mà em vợ vẫn không phát hiện ra, nếu hôm nay anh không về nhà, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Trong lòng anh nghĩ vậy, nhưng anh vẫn không có thói quen phản bác ý kiến của vợ anh, do dự một lúc lâu mới đồng ý nói: “Được, buổi chiều anh sẽ về sớm một chút, em nhớ tuyệt đối đừng làm gì hết.” Tống Trường Lâm ngàn dặn vạn dặn cuối cùng hai người cũng về đến nhà. Hai người vừa về đến nhà thì thấy Trương Xảo Trân đang đầu đầu mồ hôi dỗ đứa nhỏ từ trong nhà ra ngoài nhà. Hai nhóc vừa tỉnh dậy mà mẹ không thấy đâu, cơm cũng không có? Nhất thời hai nhóc đều mặc kệ, bắt đầu gào khóc, bây giờ ngay cả tã của hai nhóc cô cũng không kịp khóc, hai đứa nhỏ vẫn đang cởi chuồng. “Chị, chị sao rồi? Bác sĩ nói sao ạ, chị có chuyện gì không?” Trương Xảo Trân thấy chị ba được anh rể ôm ra ngoài thì cô bắt đầu hối hận, sao cô không nghĩ lại xem có phải chị ba bị bệnh không chứ? Tại sao cô lại không vào nhìn xem chứ? “Chị không sao. . .” Trương Xảo Phương còn chưa nói xong đã bị Tống Trường Lâm cướp lời: “Ai nói không có chuyện gì? Bác sĩ nói cơ thể chị em bị suy nhược, phải chăm sóc tĩnh dưỡng thật tốt, chiều nay em trông đứa nhỏ đi, đến lúc đó anh sẽ về sớm một chút để nấu cơm.” Nếu anh không nói trắng ra thì con nhóc này cái gì cũng làm phiền vợ anh. “A? Chị bị nghiêm trọng như vậy sao ạ?” Cơ thể chị cô yếu đuối thế sao? Trương Xảo Trân nhớ đến dáng vẻ chị cô đẩy xe đi vèo vèo, cô có chút nghi ngờ, nhưng nhìn lại sắc mặt chị cô? Cô cảm thấy có lẽ chị cô trông đứa nhỏ mệt, cô trông một lát mà đã mệt đổ hết mồ hôi, nói chi đến chị ba? Hai người lo lắng đưa Trương Xảo Phương vào phòng nghỉ, nhìn thân thể yếu ớt của chị gái, cuối cùng Trương Xảo Trân cũng tin tưởng sức khỏe chị cô giảm sút, nghĩ đến chuyện chị cô còn yếu nên cần bồi bổ, cô nhân lúc chị cô cho cháu bú sữa, cô ra ngoài nấu hai quả trứng gà. Trương Xảo Phương ăn hai quả trứng gà tươi mới, cô nhẹ nhàng thở ra, bận rộn một hồi lâu, cuối cùng cô cũng có thể ăn chút gì đó rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]