Chương trước
Chương sau
Editor: Voicoi08
“Lần này mẹ làm thật lợi hại, em còn tưởng rằng mẹ cũng chỉ nói mà thôi.” Tống Trường Lâm nghe được giọng nói vui vẻ của Trương Xảo Phương, anh biết, không chỉ có mình anh vui sướng khi người khác gặp họa đâu.
“Ha ha, lần này chắc mẹ sẽ không chỉ nói suông nữa, mẹ hành động thật rồi, anh cảm thấy lần này mẹ làm như vậy cũng không sai, nên để Từ Tiểu Mai học được một bài học, em mua cho Nữu Nữu bao nhiêu là sữa bột và đồ dùng? Vậy mà khi cô ta gặp em còn bày ra dáng vẻ không muốn dễ chịu.” Anh nhìn thôi cũng thấy tức giận.
“Ha ha, những cái đó là em đau lòng cho Nữu Nữu, lúc đứa nhỏ này sinh ra anh không nhìn thấy được, cái đầu của bé chỉ bằng hai phần ba đầu con chúng ta, tiếng khóc cũng chỉ rầm rì rầm rì.” Nếu chỉ trông chờ vào Từ Tiểu Mai thì ai mua đồ cho bé chứ?
Chỉ to bằng hai phần ba? Tống Trường Lâm so sánh một chút, sau đó nhíu mày nói: “Không thể hiểu nổi hai vợ chồng nó cả ngày nghĩ đến cái gì, sinh một đứa nhỏ mà cũng không chăm sóc được.” Vợ anh sinh hai nhóc con đều khỏe mạnh rắn chắc, bọn họ chỉ có một nhóc mà cũng không làm tốt được.
“Đúng rồi, Trường Lâm, em nói với anh chuyện này.” Nói đến chuyện trong nhà, Trương Xảo Phương nhớ ra lời mẹ cô đã nói, cô cũng muốn bàn với chồng cô về chuyện của chị Tống Trường Hà: “Anh xem chúng ta tìm cho chị cả một đối tượng ở đây được không? Tuy rằng chị cả là người nông thôn, nhưng muốn dáng vẻ cũng có dáng vẻ, tính cách cũng tốt, con người cũng không kém người khác, chúng ta cũng không cần trèo cao tìm người có công việc cao, chỉ cần tìm người làm ăn buôn bán nhỏ, làm người thành thật, biết giữ bổn phận là được, đến lúc đó chúng ta đón chị cả đến đây, chị cũng có chúng ta làm bạn.”
“Em nói đúng, chủ ý này đúng là hay, lần sau lúc gọi điện về anh sẽ nói cới chị xem, nếu chị ấy đồng ý thì sau này anh sẽ chú ý hơn, nếu chị ấy có thể tìm được người thích hợp, đến lúc đó không nói đến chuyện chị cách chúng ta gần, mà cũng có thể giúp chị chia sẻ một phần áp lực.” Tuy rằng bây giờ chị cả có thể kiếm được tiền, nhưng trong nhà hay ra ngoài đều phải tiêu tiền, Chi Hiếu lại phải đến trường, chị cũng không thừa được bao nhiêu, thật sự cũng khó khăn.
“Vâng, anh cứ hỏi trước đi, nếu chị cả đồng ý, em nhờ Ngọc Trân hỏi thăm giúp một chút, cô ấy ở đây thời gian dài hơn chúng ta, nhưng chị dâu, hay thím bác cô ấy cũng quen biết nhiều.” Những việc như này còn phải nhờ đến những người phụ nữ, những đồng chí nam thường không chú ý đến những cái này.
Hai vợ chồng nói xong chuyện của chị cả, Tống Trường Lâm cuối cùng cũng phát hiện vợ anh đang ngồi cạnh anh, anh nhìn hai cậu con trai đang nằm ngáy ngon lành, anh cười hì hì ôm eo vợ: “Xảo Phương, em đừng chỉ quan tâm đến chị cả thế, em cũng phải quan tâm đến anh chứ, anh không muốn đến phòng nhỏ ngủ nữa đây, kháng này cũng rộng, tối nay cả nhà chúng ta ngủ chung đi?
Vợ anh sợ anh ngủ không đủ ảnh hưởng đến công việc ban ngày nên cứ đến tối là một người đàn ông là anh lại đi đến phòng ngủ nhỏ nằm một mình, rõ ràng anh có vợ mà cuộc sống còn không bằng những ngày độc thân, có số ai khổ bằng anh không chứ?
"Hai cậu con trai của anh một đêm tỉnh ba bốn lần, ban ngày em còn có thể nghỉ ngơi cùng chúng, anh phải làm sao bây giờ?” Hơn nữa lái xe không giống những công việc khác, bây giờ tời nóng, nếu mơ màng rồi xảy ra chuyện gì thì thật phiền toái.
“Nhưng mà anh rất nhớ em.” Tống Trường Lâm cọ đầu vào vai vợ, biểu cảm của anh rất oan ức, thật ra trong lòng anh càng oan ức hơn. Bây giờ vợ anh không còn thời gian quan tâm đến anh, nếu không phải nói chuyện chị hai với anh thì cô còn cách anh rất xa, anh thật sự vẫn còn rất trẻ tuổi mà, tại sao anh lại bị vợ anh ghét bỏ chứ?
Trương Xảo Phương buồn cười sờ sờ cái đầu trên vai cô, dỗ dành nói: “Bây giờ em còn chưa qua hai tháng, anh có nhớ em thì cũng chịu thôi. Nghe lời nào, anh ngủ thêm mấy hôm nữa, chờ hai đứa nhỏ lớn hơn một chút, lúc đó buổi tối chỉ tỉnh lại một hai lần, lúc đó anh lại về phòng ngủ, được không?”
Tống Trường Lâm thấy thái độ cương quyết của vợ anh, anh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ muốn ngủ cùng ba mẹ con em thôi mà, có đứa nhỏ ở đây, anh có thể làm được chuyện gì chứ? Nếu khiến đứa nhỏ thức giấc thì phải làm sao bây giờ?” Suy nghĩ của vợ anh thật không trong sáng. Diễn_đàn_lê_quý_đôn
Trương Xảo Phương nghiêng đầu nhìn anh, không biết nói gì: “Đây là anh nói đó nha, dù sao đứa nhỏ cũng phải bốn, năm tuổi mới có thể phân phòng ngủ, cho nên trước khi tách phòng ngủ, anh phải chú ý một chút, không thể làm bất cứ chuyện gì, nếu khiến đứa nhỏ thức giấc thì phải làm sao bây giờ?”
“Được, mặc kệ, để đứa nhỏ nhìn nhiều cũng không tốt.” Tống Trường Lâm sao khi nói ra một câu chính nghĩa, anh lại cười dựa vào người vợ: “Xảo Phương, phòng của anh cái chăn đó quá dày, đệm lại quá ngắn, bản thân anh nằm cũng không thoải mái, em cùng anh đi xem một chút đi, được không?” Lí do này thật thích đáng.
“Đệm giường quá ngắn sao? Em đã. . ., A, đúng rồi, em là theo kích thước của cái kháng ở phòng này, mà cái kháng ở bên này dài hơn một chút, sao anh không nói sớm?” Chồng cô đã ngủ được mấy ngày rồi mới nói, anh cũng không sợ lạnh sao? Nhưng mà anh thật sự rất ngốc nghếch, trong nhà nhiều chăn như vậy, anh thoải mái tìm mấy cái không được sao?
Trương Xảo Phương nghĩ như vậy, nhưng bản thân cô vẫn sợ chồng cô không khỏe, cô lấy một cái chăn nhỏ trong tủ ra, xoay người đi về phía phòng nhỏ chuẩn bị cho chồng cô.
Tống Trường Lâm nhìn hai cậu nhóc đang ngủ say, anh cười tủm tỉm đi theo: “Con trai, các con cứ yên tâm ngủ, đợi đến lúc các con muốn ăn cơm, cha nhất định sẽ trả mẹ về với hai con. . .”
--- ------- Tống Trường Lâm cảm thấy, tuy rằng tối qua, khoảng cách đến mục tiêu của anh còn xa, nhưng dù sao tâm trạng của anh cũng đã được an ủi, anh vui vẻ thức dậy từ sáng tinh mơ ra chợ mua đồ ăn, thuận tiện còn mua thêm sữa đậu lành và bánh quẩy, anh để vợ anh có thể ăn được.
Trương Xảo Phương bị con trai đánh thức, cô dỗ xong hai đứa mới phát hiện chồng cô đã đi làm, nhìn sữa đậu lành và bánh quẩy trên bàn, rõ ràng là anh phần cô, sự cảm động mạnh mẽ còn chưa kịp đến cô đã muốn hỏi tội của anh tối qua, anh mang dáng vẻ xấu xa ôm chặt cô không cho cô ra khỏi phòng nhỏ, cô buồn cười lắc đầu, thoải mái ngồi xuống ăn sáng.
“Chị dâu, bây giờ chị mới ăn sáng à?” Mã Ngọc Trân vừa vào cửa đã thấy chị dâu đang ngồi ăn sáng. Thật ra cô cũng có thể hiểu được, nửa đêm bị đứa nhỏ quấy khiến cho ngủ không đủ giấc, buổi sáng tất nhiên sẽ không muốn đứng lên, Trương Xảo Phương lại không ở cùng cha mẹ chồng, bản thân cô dậy sớm hay dậy muộn đều không thành vấn đề.
“Ừm, hai tên nhóc kia vừa ngủ, em ăn không? Chỗ này còn nhiều lắm, nếu em chưa ăn thì ăn một chút đi.” Cô chỉ vào sữa đậu và bánh quẩy trên bàn ý bảo Mã Ngọc Trân ngồi xuống ăn cùng.
“Em ăn rồi, buổi sáng em có nấu cháo nóng, ăn hai cái bánh, em và Hải Sơn ăn rồi, thấy anh ấy đi làm rồi em mới qua đây.” Mã Ngọc Trân nói chuyện một đống, sau khi thấy Trương Xảo Phương xử lí xong bữa sáng là bắt đầu dọn dẹp.
Trương Xảo Phương thấy cô như vậy cũng không tiếp tục nhường nữa, hai người cũng không phải người ngoài, không cần phải khách sáo với nhau như vậy.
Tám món ăn nghe thì nhiều, nhưng cũng không vội, trừ đi hai món đồ chín, thêm hai món đồ xào, hai món trộn, vậy chỉ còn hai món hầm.
Lúc hơn mười giờ, Tống Trường Lâm và đám người về đến nhà, nồi thức ăn vẫn đang được hầm trên bếp, chỉ còn lại hai món rau xào chờ mọi người về mới xào cho nóng.
“Mấy người các cậu đã biết đến Ngọc Trân rồi, anh không giới thiệu nữa, đây là vợ anh, Xảo Phương, các cậu gọi chị dâu là được.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng thoải mái, anh cười cười, trong lòng vô cùng tự hào giới thiệu.
“Em chào chị dâu, bọn em muốn đến thăm chị từ sớm, nhưng anh Tống luôn không đồng ý.” Đây là mách lẻo sao?
“Đúng vậy, từ ngày chị và anh Tống kết hôn, chúng em luôn muốn được gặp chị, không ngờ hôm nay bọn em mới được gặp chị.” Đây là cảm thán sao?
“Ha ha, bọn em đến làm chị dâu phải vất vả, bọn em biết chị dâu mới hết tháng cữ cho nên bọn em mua cho chị chút đồ ăn, chị đừng ghét bỏ, cất đi để bổ thân thể nhé.” Đây là người thay mặt cả đám người tặng quà, năm nay mọi người đều đưa đồ như vậy, sữa bột trắng tinh, đây là tính là hàng cao cấp rồi.
Cuối cùng, một người tên là Mã Siêu nở nụ cười ngốc nghếch, đỏ mặt chào được một câu: “Chào chị dâu.” Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, trong lòng anh cũng thấy oan ức, không thể trách anh không nói gì, thật sự là chị dâu vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, khiến anh vừa nhìn đã thấy mặt nóng lên, lời đến bên miệng cũng không biết phải nói thế nào.
“Mấy cậu đến thì đến đi, mua đồ này nọ làm gì?” Trương Xảo Phương biết mấy người này cũng không có nhiều tiền trong túi, cô quay đầu oán trách chồng: “Sao anh không ngăn họ lại, thân thể này của em còn phải dùng đồ bổ sao?” Sữa bột trong nhà cũng là để Tống Trường Lâm uống, cô vẫn chăm chỉ uống nước trứng gà,lqd, ai bảo sữa bột không có linh khí chứ?
“Ha ha, bọn họ lần đầu tiên đến, em lại mới sinh đứa nhỏ, anh có nói nhưng bọn họ không nghe, thôi, mua thì mua đi, sau này chờ khi vợ họ sinh đứa nhỏ, chúng ta lại đưa quà lại.” Tống Trường Lâm nhìn vợ cười ha ha, anh hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt đang oán trách anh kia.
Bốn cậu nhóc vừa bị “ông già” như anh dùng nụ cười dịu dàng ngọt ngào khiến cho hoa mắt lại nghe thấy câu nói như sát muối vào tim họ của anh, họ chỉ có thể buồn bã, bọn họ đến đối tượng cũng chưa có thì nói gì đến vấn đề đứa nhỏ? Anh Tống, anh đây là đang rắc muối lên miệng vết thương của người khác đấy, quả thực là một con người quá xấu xa, một người không có tấm lòng như vậy mà còn có thể lấy người một người vợ tốt như thế? Thật sự là không có đạo lí mà.
Tống Trường Lâm không để ý đến sự trách móc của mấy người kia, anh để vợ anh đi nấu cơm, anh khoe khoang vợ xong lại bắt đầu vào nhà khoe hai cậu con trai.
Tiểu Tá, Tiểu Hữu vừa ăn sữa xong, hai nhóc đều đang nằm chơi một cách thoải mái trên kháng, thấy mấy người vây quanh kháng, hai anh em tuy không nhìn được rõ ràng, nhưng cũng cố gắng mở to hai mắt để nhìn, dáng vẻ nghiêm túc ấy khiến mấy người kia đều mềm nhũn, khiến người ta quá yêu thương.
Dương Kì vừa nhìn thấy đã chịu không nổi, anh lôi kéo tay Tống Trường Lâm, bắt đầu cầu xin: “Anh Tống, anh có bí quyết gì mà một lần có thể sinh hai đứa thế? Anh xem em cũng đã gọi anh một tiếng anh, anh nói cho em biết đi mà?” Tuy rằng hiện tại anh không có đối tượng, nhưng chỉ cần Tống Trường Lâm chịu nói bí quyết cho anh, anh lập tức bắt đầu ra ngoài tìm đối tượng.
“Đúng vậy, anh Tống, anh truyền chút kinh nghiệm cho bọn em đi, trong nhà em luôn là nhất mạch đơn truyền, vậy mà bây giờ còn sinh ra cái gọi là kế hoạch hóa gia đình, nếu anh có thể giúp em một lần sinh hai cậu nhóc, em cam đoan, mẹ em, cha em có thể lập cho anh một bài vị trường sinh ở nhà, một ngày thắp ba nén hương, anh giúp anh em một chút đi mà.” Lưu Chí Học lôi kéo cái tay kia của Tống Trường Lâm, bắt đầu dùng lời dụ dỗ.
Tống Trường Lâm trợn trừng hai mắt, tức giận đẩy hai người ra nói: “Anh mày đây còn chưa có chết đâu, lập bài vị cái gì? Lại nói đây là thiên phú, là nhân phẩm của con người, chuyện sinh đứa nhỏ này, anh có dạy thì mấy cậu có thể học sao? Các cậu cút sang một bên cho anh.” Tống Trường Lâm nói xong câu cuối cùng, trong giọng nói còn mang theo chút đắc ý không nói thành lời, anh có hai cậu con trai, chỉ cần nghĩ lại cũng thấy mĩ mãn.
Dương Kì bị bỏ qua khó chịu bĩu môi, nhỏ giọng than thở một câu: “Nhân phẩm tốt sao? Là nhân phẩm của chị dâu tốt hay của anh tốt?” điểm này rất đáng nghi ngờ.
Tống Trường Lâm vừa thấy ánh mắt đồng ý của mấy người còn lại, anh không chút để ý nói: “Cứ coi như nhân phẩm của chị dâu các cậu tốt, nhưng có thể lấy được một người vợ có nhân phẩm tốt như vậy cũng là bản lĩnh của anh, các cậu cứ ngồi đấy mà hâm mộ đi.”
Một câu nói trực tiếp đả thương cả đám người, bốn cậu nhóc lập tức kêu rên: Lúc nào bọn họ mới cưới được vợ đây?
Tay nghề của Trương Xảo Phương là qua thời gian dài rèn luyện, không thể nghi ngờ, bởi vì cô thích ăn, vì thỏa mãn cái miệng của bản thân, tất nhiên cô phải cố gắng hơn nữa.
Buổi trưa cô có nhìn thấy chồng cô mua dưa hấu, cô nhanh chóng cắt dưa, luộc lạc, tuy rằng chính là hai món bình thường, nhưng cũng được cô chuẩn bị hoàn mỹ.
Lúc ăn cơm, đừng nói đến mấy cậu nhóc thoải mái, ngay cả vợ chồng Lưu Hải Sơn cũng ăn không ít, cho dù bây giờ điều kiện trong nhà hai người tốt hơn nhiều, nhưng hai người cũng tiết kiệm không dám mua nhiều thịt ăn, hiếm có cơ hội như vậy, không ăn nhiều một chút thì thật sự khiến bản thân phải thất vọng rồi.
Cũng bởi bữa cơm này mà hình tượng hiền thê lương mẫu của Trương Xảo Phương khắc sâu vào ấn tượng của bốn cậu nhóc, ngoại trừ việc hâm mộ, ghen tị Tống Trường Lâm gặp vận may, mấy tên nhóc này chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng ông trời sớm cho bọn họ được hồng loan tinh động, ban thưởng cho bọn họ được một cô vợ tốt.
Tuy rằng giữa trưa đồ ăn có ngon đến mấy thì cũng không thể chậm trễ công việc buổi chiều, cho nên ăn xong cơm trưa, trừ Mã Ngọc Trân ở lại giúp dọn dẹp, những người còn lại đều về công ty đi làm.
Bây giờ chỉ cần không phải công việc lớn, mỗi lần có người ra ngoài làm việc thì công ty họ vẫn luôn có người ở lại nghe điện thoại, chờ tin tức, hôm nay ở lại là Lưu Chí Học, anh đang dựa vào ghế buồn ngủ đã bị một tiếng chuông dồn dập gọi lại, tuy rằng người vẫn còn mơ mơ màng màng, nghe điện thoại cũng vô cùng có tinh thần: “Alo, chào bạn, đây là công ty chuyển nhà vì dân, xin hỏi bạn có chuyện gì?”
“A? Chào anh, tôi tìm Tống Trường Lâm, anh ấy có ở đây không ạ?” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói có chút nghiêm túc, rõ ràng là đang ngại ngùng.
Tìm anh Tống? Lưu Chí Học vừa nghe lập tức tỉnh táo, không phải vì chuyện khác, nhưng đầu kia rõ ràng là phụ nữ? Nghe giọng nói cũng biết là người phụ nữ trẻ tuổi, không phải là chị gái của anh Tống, đó là ai? Bao nhiêu năm nay anh Tống luôn cách xa phụ nữ, bây giờ đang là tình huống gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.