"Công chúa điện hạ, nhanh, chạy mau!"
Con đường phía trước là bụi gai vô tận, Doanh Âm Mạn y phục phế phẩm, cánh tay trắng noãn cùng gương mặt đều bị cành cây rạch ra từng vết máu dài.
Nhưng nàng chỉ có thể không ngừng chạy, thị nữ tiểu Lan phía trước dùng sức kéo nàng, một tay khác máu me đầm đìa còn đang quơ quơ, dùng hết toàn lực ở trong bụi gai nhảy ra
"Mau đuổi theo!"
"Thừa tướng nói, giết chết không luận tội!"
Sau lưng dần có thanh âm truy kích truyền đến, tiếng vó ngựa tạp nham như quỷ vô thường đòi mạng, đang hối hả tới gần.
Bước chân lại như rót chì, cái trán đầy máu, đỏ sẫm tiên nhiễm cơ hồ muốn che đi tầm mắt nàng.
Thực tế....quá mệt mỏi.
Đột nhiên lảo đảo một cái, thân thể khống chế không nổi ngã nhào về phía trước, kéo theo Tiểu Lan đằng trước, cùng một chổ ngã sấp trên bùn đất.
"Công chúa !"
Tiểu Lan vết thương chằng chịt đầy bụi đất, giãy dụa từ dưới đất bò lên, ôm lấy Doanh Âm Mạn, liều mạng gọi nàng.
"Điện hạ!"
Trên mặt hình như có nước mắt nóng hổi rơi xuống, Lý Khâm ánh mắt trống rỗng , bờ môi khô khốc trắng bệch nhúc nhích khó khăn.
Nàng thật sự mệt mỏi quá.
Các ca ca đều chết rồi, bị tay chân huynh đệ tàn sát hầu như không còn.
Mà nàng, cũng sắp chết.
Trong mơ hồ nghe được Tiểu Lan khóc đến khàn giọng.
Doanh Âm Mạn muốn nói với nàng, chạy mau...thế nhưng mí mắt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vo/3464017/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.