Mặc Tiểu Tịch làm bộ như vừa mới tỉnh lại: "Không phải anh tới vùng khác quay phim sao, sao lại quay về?"
"Anh sợ em xảy ra chuyện, cho nên vội chạy về trong đêm, còn em, anh hỏi em, sao ở nhà mà không nghe điện thoại." Thiên Dã tiếp tục truy hỏi,nhìn quần áo cô đang mặc trên người, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
"À..., đêm qua các đồng nghiệp kéo em đi chơi chung, về hơi trễ, cho nên nằm xuống đã ngủ, có lẽ là ngủ quá say, em không nghe thấy." Mặc TiểuTịch không muốn để anh lo lắng, cho nên lật đật viện cớ, nếu nói cho anh biết chuyện tối qua, sợ là anh không còn lòng dạ nào đi công tác.
"Anh đi mua điện thoại di động cho em, như vậy, ở đâu anh cũng có thểtìm thấy em, đều là anh không tốt, lo lắng chưa đủ chu đáo, phải sớmnghĩ tới mới phải." Thiên Dã không nghi ngờ lời nói của cô, bởi vì rấtăn khớp với lời của Lộ Di.
"Không cần, em tự kiếm tiền, tự mình mua, anh nên nhanh chóng quay lạichỗ công tác đi, nếu không, người khác sẽ nói anh đùa giỡn với côngviệc." Mặc Tiểu Tịch rất cảm ơn anh, gấp gáp trở về như vậy, chính vìmuốn xem cô có bình an vô sự hay không, trên đời này còn có ai đối xửtốt với cô như thế.
Thiên Dã mỉm cười: "Không gấp, anh đã xin phép rồi, anh đói bụng quá, em có đói không, em ngủ tiếp một chút đi, anh đi làm bữa sáng."
"Vất vả cho anh!" Mặc Tiểu Tịch gượng cười, thấy anh đi ra cửa, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vo-co-gai-yeu-phai-em-roi/3177933/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.