Mặc Tiểu Tịch ngây người, im lặng đứng đó, cúi đầu cười khẽ: "Tập BácNiên, từ lúc tôi biết anh đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nói xin lỗitôi."
Lòng của Tập Bác Niên hơi rung động, dùng sức kéo cô vào ngực, ôm thậtchặt: "Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ tôi đã không còn oán hận em nữa, bởi vì em đã từng chết một lần, món nợ của Vân Noãn em đã trả hết."
Gió thổi qua người bọn họ, làm tóc của cô bay phất phơ trước mặt anh, mềm mại mà lạnh lẽo!
Người ở đường đối diện không đi qua, đôi mắt càng ngày càng u ám, timcàng ngày càng nặng trĩu, ngay cả sức lực xoay người cũng không có.
Trên con đường yên tĩnh, anh, anh, còn có cô, đều lẳng lặng đứng đó.
Mặc Tiểu Tịch không nâng tay ôm lại: "Tôi không cần lời xin lỗi của anh, tôi chỉ muốn Hàn Hàn, trả thằng bé cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh."
Tập Bác Niên buông Mặc Tiểu Tịch ra, đôi chân mày đen cau lại: "Hàn Hànlà sinh mạng của tôi, tôi rất thương thằng bé, tôi là ba của nó, em kêutôi trả thằng bé cho em, điều đó tuyệt đối không thể nào."
"Thằng bé là do tôi sinh, là tôi mang thai mười tháng vất vả sinh ra." Mặc Tiểu Tịch nhìn về phía anh hét lớn.
"Thằng bé cũng là tôi sinh, không có tôi, em lấy đâu ra nó, thằng bé làcon của tôi, thằng bé họ Tập, là người thừa kế của tôi." Tập Bác Niêncũng hét lên.
Mặc Tiểu Tịch thở hổn hển: "Tập Bác Niên, cái tên khốn nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vo-co-gai-yeu-phai-em-roi/3177920/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.