"Đúng vậy, sinh một bé trai, rất đáng yêu, buổi sáng ngài đi HongKong thì tiểu thư cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ tới ngày dự sinh chưa đến nên tới bệnh viện xem một chút, không ngờ ăn xong cơm tối đột nhiên cảm thấy đau bụng, tôi gấp quá đã quên gọi điện cho ngài, lúc này mẹ tròn con vuông tôi mới nhớ tới và gọi điện thoại cho ngài."
"Ừ! Tôi biết rồi, bệnh viện nào, để lát nữa tôi qua." Mặc dù trong lòng của Tập Bác Niên hơi nghi ngờ, nhưng trong giọng nói không lộ ra chút nào.
"Ở bệnh viện nhân ái bảo vệ sức khỏe của mẹ và bé."
"Được, biết rồi."
Tập Bác Niên cúp điện thoại, rơi vào trong suy tư, Mặc Tiểu Tịch thật sự đã sinh đứa bé, nhưng đứa bé đâu? Ninh Ngữ Yên cũng đúng lúc tối nay sinh em bé, trong này rốt cuộc có bí mật gì.
Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống: "Sau khi truyền máu, hiện tại đã giữ được tính mạng, nhưng cơ thể vẫn rất yếu, ra viện rồi cần phải bồi dưỡng cho thật tốt."
"Làm phiền ông rồi." Tập Bác Niên lạnh nhạt nói.
Mặc Tiểu Tịch được đưa vào phòng bệnh, hơi thở vô cùng vững vàng, vẻ mặt yên ả, nếu không phải vì ngực còn lên xuống yếu ớt, anh sẽ nghĩ cô đã chết!
Ngồi bên mép giường của cô một lúc, Ninh Ngữ Yên liên tục gọi điện thoại tới, hỏi anh bao giờ đến, anh không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể rời đi trước!
Thiên Dã từ nhà họ Tập chạy đến nhà họ Nguỵ, sau khi biết cô mang thai mà bọn họ vẫn còn mặc kệ sống chết của cô thì vung tay đánh Nguỵ Thu Hàn một đấm, sau đó nhà họ Nguỵ báo cảnh sát, bỏ lỡ gần hai giờ anh mới dọc theo ngã ba đi ra của nhà họ Nguỵ mà tìm kiếm, cuối cùng trên con đường thứ hai, ánh đèn chiếu xuống phát hiện có vết máu, anh xuống xe men theo vết máu tìm kiếm, phát hiện trên bãi cỏ phía trước nhìn còn đáng sợ hơn.
Anh đồng thời phát hiện một chiếc điện thoại màu trắng, đây là của anh cho tiểu Tịch, nói vậy, cô thật sự đã tới.
Nhưng điện thoại ngâm trong máu quá lâu có thể đã vô tác dụng, Thiên Dã đứng lên, sốt ruột đến sắp phát điên: "Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc em ở đâu?"
Bệnh viện nhân ái bảo vệ sức khỏe của mẹ và bé.
Ninh Ngữ Yên nằm trên giường, mặc quần áo bệnh nhân, bảo bảo nằm trên giường nhỏ bên cạnh, lông mi của thằng bé rất dài, tay nắm thành quả đấm nhỏ, miệng nhỏ nhắn hồng hồng, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Trong phòng bệnh, lúc này chỉ có cô ta và đứa bé.
Nhìn đứa bé này, trong lòng cô ta vừa căm hận vừa vui vẻ, hận chính là đứa bé do ả tiện nhân Mặc Tiểu Tịch kia sinh ra, vui vẻ chính là rốt cuộc cô ta cũng có thể đánh Mặc Tiểu Tịch vào địa ngục, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng đứa bé này uy hiếp đến địa vị của cô ta, bởi vì từ giờ trở đi, đứa bé này là do cô ta sinh, không thuộc về Mặc Tiểu Tịch.
Cửa phòng bệnh mở ra, tiểu Vân nhẹ nhàng báo cáo với cô ta: "Tiểu thư, không thấy Mặc Tiểu Tịch đâu nữa."
"Trên người đã thành ra như vậy còn có thể đi đâu." Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên tối xuống, vô cùng căng thẳng.
"Tôi vừa vội vàng ôm đứa bé trở về, nghe bác sĩ nói, lúc cô ta bỏ đi, nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, có thể là người qua đường đã cứu đi."
Ninh Ngữ Yên nhẹ nhàng thở ra: "Thì ra là thế, mặc kệ cô ta đi, dù sao từ lúc đứa bé sinh ra cô ta cũng không nhìn thấy, không cần lo lắng, cho dù cô ta đến, cũng không chứng minh được gì."
"Đúng vậy! Tiểu thư, cô không cần lo lắng, lát nữa tiên sinh sẽ đến đây."
Tiểu Vân vừa nói xong thì Tập Bác Niên đến, anh liếc mắt đã nhìn thấy đứa bé đáng yêu đang nằm trên giường nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh đã rất thích đứa bé này, ở đáy lòng xuất hiện một cảm giác rất lạ, vô cùng mềm mại.
Tập Bác Niên cẩn thận ôm lấy đứa bé, đáy mắt hiện lên tình thương của một người cha, anh hôn lên mặt nó, làn da non nớt giống như đậu hủ, hòa tan vào trong trái tim anh: "Thằng bé rất đáng yêu."
"Đúng vậy! Em cũng thấy thế." Ninh Ngữ Yên nở nụ cười dịu dàng, cảm thấy căm hận và tức giận nhưng không thể không nhịn xuống và cảm giác này về sau đã đi theo cùng cô ta rất nhiều năm.
"Nhìn sắc mặt của em cũng không tệ, nghe nói phụ nữ sinh xong đều vô cùng khó coi, trái lại em vẫn rất có sức sống." Tập Bác Niên ôm đứa bé ngồi xuống, thờ ơ cười nói.
Ninh Ngữ Yên sờ vào mặt mình: "Có lẽ vì lúc em mang thai đã ăn uống tốt hơn."
"Có lẽ vậy!" Tập Bác Niên phụ họa, làm bộ dịu dàng quan sát mặt và cả người từ trên xuống dưới của cô ta, phát hiện, vô cùng sạch sẽ!
Nhớ lại Mặc Tiểu Tịch, sinh đứa bé thật sự muốn nửa cái mạng của cô, bên này thì quá dễ dàng.
Ninh Ngữ Yên cũng cảm giác được ánh mắt dò xét của anh, động tác ở tay có chút thiếu tự nhiên, vén tóc vào sau tai.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tập Bác Niên lập tức gọi thuộc hạ đến, anh ngầm phái vài người đi theo Mặc Tiểu Tịch, hỏi bọn họ lúc Mặc Tiểu Tịch sinh đứa bé đã xảy ra chuyện gì, từ lúc anh xuống máy bay đến giờ vẫn chưa hỏi chuyện này.
"Tiên sinh, tôi muốn báo cáo với ngài một chút, tìm một chỗ nói chuyện được không?" Thuộc hạ của Tập Bác Niên nhìn về phía phòng bệnh, kính cẩn nói.
"Được!" Tập Bác Niên hiểu phản ứng này của anh ta chắc chắn có điều bí mật gì đó rất quan trọng, anh đi về phía khu nghỉ ngơi của người thân ở phía trước, thuộc hạ cũng đi theo sau lưng anh.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì? Đứa bé của Mặc Tiểu Tịch đâu rồi?"
"Tiên sinh, sau khi Mặc tiểu thư sinh đứa bé ra đã bị tiểu Vân bên cạnh Ninh tiểu thư ôm đi, tôi không biết có phải là chủ ý của tiên sinh và Ninh tiểu thư hay không, cho nên không ngăn cản." Thuộc hạ thành thật trả lời.
Ánh mắt của Tập Bác Niên tối xuống, thì ra là Ninh Ngữ Yên làm, bụng dạ người phụ nữ này thật nham hiểm, cô ta sợ đứa bé của Mặc Tiểu Tịch uy hiếp đến địa vị của cô ta cho nên ôm đứa bé đi, sau đó giết chết sao?
Đầu óc của anh đột nhiên choáng váng.
"Mau đi điều tra xem tiểu Vân ôm đứa bé đi đâu, lập tức đi ngay." Tập Bác Niên gầm nhẹ, trong lòng cuồn cuộn lên một ngọn lửa.
"Vâng!" Thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Sáng ngày thứ hai, vẫn không có tin tức của đứa bé.
Nếu Tập Bác Niên không bị ép tới đường cùng thì anh sẽ không vạch mặt Ninh Ngữ Yên, nhưng đó là con của anh, vừa sinh ra đã bị người ta hại chết, sao anh có thể bình tĩnh.
Lúc anh đang muốn ngải bài với Ninh Ngữ Yên, ép cô ta nói ra chỗ của đứa bé thì thuộc hạ gọi đến nói phát hiện một chuyện quan trọng.
Tìm một đêm không có kết quả, mấy người họ không biết nên báo cáo với Tập Bác Niên thế nào cho tốt, không ngờ nhìn thấy bác sĩ phụ khoa trên hành lang khiến cho lòng của bọn họ sáng lên!
Bởi vì người này giống như người bác sĩ hôm qua đã đỡ đẻ cho Mặc Tiểu Tịch, chắc chắn cô ta biết đứa bé ở đâu.
"Bác sĩ, đứa bé của người phụ nữ có thai trên bãi cỏ hôm qua đâu?" Tập Bác Niên nhẫn nại hỏi.
"Tiên sinh, tôi không biết ngài đang nói gì, hôm qua tôi được nghỉ, cả ngày đều ở nhà." Bác sĩ ra vẻ bình tĩnh nói.
"Ninh Ngữ Yên cho cô bao nhiêu tiền làm chuyện này, tôi cho cô gấp mười lần." Tập Bác Niên không muốn quanh co với cô ta.
Bác sĩ do dự: "Tôi...tôi thật sự không biết." Vì tiền mà đã làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, trong lòng cô ta không khỏi chột dạ và bất an.
"Cô có tin tôi đến cục cảnh sát tố giác không, cô bắt cóc trẻ em, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, quậy lớn chuyện thật sự không có lợi đối với cô, cô nên suy nghĩ lại đi." Tập Bác Niên lạnh lùng uy hiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]