Điện thoại Hứa Duệ đổ chuông inh ỏi, đây đã là lần thứ ba rồi.
Mãi đến khi người ở đầu dây bên kia sốt ruột muốn cúp máy, thì cuối cùng điện thoại mới được kết nối.
Người đại diện của Hứa Duệ hỏi: “Sao vậy? Sao cậu không nghe điện thoại?”.
Hứa Duệ đang đờ đẫn thì bừng tỉnh bởi tiếng rơi vỡ trong phòng.
“Tiếng gì đấy?”. Người đại diện cũng nghe được.
Hứa Duệ đáp: “Không có gì đâu, anh tìm tôi làm gì?”.
Người đại diện cũng không tò mò thêm nữa, kể lại cho Hứa Duệ nghe những chuyện đã xảy ra trên mạng, đồng thời kiến nghị gã ta công khai đính chính lại thông tin. Bằng cách đó, gã ta có thể hưởng ké chút fame – sớm muộn gì chẳng phải lên tiếng làm rõ sự việc.
Hứa Duệ im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không cần đâu, trên mạng nói đúng, chuyện tôi với Biên Ý có quan hệ mập mờ là thật”.
Dứt lời, gã ta cũng mặc kệ mấy lời khuyên nhủ của người đại diện, dứt khoát cúp điện thoại.
Hứa Duệ ném điện thoại, vò đầu bứt tóc, nhíu mày nhìn chằm chằm sàn nhà, lầm bầm: “Mình điên rồi sao? Sao lại…”
“Hứa Duệ ơi…”. Một tiếng gọi mềm mại vang lên, âm thanh đó vẫn luôn dễ nghe như vậy, vẫn luôn tràn đầy mê hoặc như vậy.
Đó là thứ mà Hứa Duệ ước ao vọng tưởng suốt nhiều năm ròng, thứ mà Biên Ý thật sẽ không bao giờ dành cho gã ta.
Quyến rũ đến thế, cám dỗ đến thế… Làm gã ta không nỡ buông tay.
Nếu người ấy thực sự là thứ xa xỉ ngoài tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vi/1342252/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.