Chương trước
Chương sau
Nhan gia có một căn nhà bên bờ sông của trấn này, là một khu có hai tòa nhà nhỏ, một cái tiểu viện xinh xinh, trong đó trồng các loại hoa lá cây cảnh, muôn hồng nghìn tía. Phía sau là một cái triền núi, trên sườn núi là một rừng cây ăn quả, trong đó trồng nhiều nhất là quýt, mỗi khi tới mùa quýt, ông nội Nhan Tầm Chau là Nhan Đình Văn sẽ tới đây, sau đó kêu Lâm Diễm hái quả ăn, còn nói: “Tiểu Diễm, đừng chỉ biết học không, mau mau xuống hái trái cây mà ăn, bằng không ông nội để cho xú tiểu tử A Châu ăn hết đó”
Đi qua vườn trái cây, là những nhân cồn của Nhan gia, có tổng cộng 50, 60 công nhân, thời điểm tan tầm nhón công nhân sẽ tụ họp lại rồi ra về, cảnh tượng tựa hồ rất náo nhiệt.
Lâm Diễm sau khi tan học rất thích ghé vào ban công nhìn nhóm công nhân tan làm về nhà, mặt trời chiều ngã về tây, loại náo nhiệt này làm cho Lâm Diễm cảm thấy lòng mình ấm áp.
Nhan Tầm Châu cũng hay mang mấy người bạn của mình tới vườn trái cây để ăn.
Ngẫu nhiên Nhan Tầm Châu nhìn thấy cô đứng trên lầu, liền gọi cô xuống dưới, đưa cho cô một đống trái cây thật lớn : “Buổi tối nếu cha tôi có hỏi thì nói tôi tới thôn bên cạnh chơi đá bóng”
Lâm Diễm cắn một miếng, sau đó nói với Nhan Tầm Châu “Muốn thì tự mình đi nói, chú không tin lời em nói đâu”.
“A, cái con bé này” Nhan Tầm Châu làm bộ muốn gõ lên đầu cô, Lâm Diễm tưởng anh đánh cô, liền đưa tay ôm đầu.
“Ha ha ha ha, đại ca, đây là con dâu nuôi từ bé phải không, thật là không nghe lời” Nhan Tầm Châu nhìn đứa bạn phía sau đang cười mình.
“Đúng thế, thật không nghe lời, xú nha đầu” Nhan Tầm Châu nói xong trừng mắt liếc Lâm Diễm một cái, sau đó đi kéo đám bạn đi ra chỗ khác.
Lâm Diễm là con dâu nuôi từ bé mới mang về của Nhan Tầm Châu, nguyên lai lúc đầu con dâu nuôi từ bé là Nguyễn Mỵ, hiện tại Nhan gia nuôi dưỡng như con gái, lúc ấy toàn bộ công nhân của Nhan gia đều gọi người trong nhà là “phu nhân”, “lão gia”, “thiếu gia”, cho nên khi nhìn thấy Nguyễn Mỵ rất tự nhiên gọi cô là “đại tiểu thư”, còn đối với Lâm Diễm bọn họ gọi cũng rất tùy ý, kỳ thật trong đó có một số người biết cô là con của đôi vợ chồng câm điếc kia.
Kỳ thật Lâm Diễm cũng không có thói quen tìm một thân phận cho chính mình, Nhan gia cho cô cơm ăn, cho cô chỗ ở là tốt rồi.
Cửa sau của Nhan gia đến vườn trái cây có một khối đất trống, nguyên bản là một đồng cỏ, nhưng Nhan gia có người chuyên môn làm vường, cho nên mặt cỏ rất đẹp như các thảm cỏ xanh tốt ở nước ngoài, thế nhưng sau này, thời điểm Nhan Đình Văn nhàn rỗi liền tới đây khai khẩn gieo trồng, nên bây giờ có thêm một vài loại cây như khoai tây, ngô. . ..
Nhan gia phản đối Nhan Đình Văn khai khẩn thảm cỏ xanh mượt, nhưng lại ngại không dám nói ra, dù gì trong Nhan gia Nhan Đình Văn vẫn rất có tiếng nói, Nhan Tầm Chây vĩnh viễn đứng ở bên cạnh Nhan Đình Văn, cầm một cuốc cuốc xuống đất.
Sau đó Nhan Đình Văn cười tủm tỉm nói, đây mới là phong cách tốt.
Thời điểm Nhan Tầm Châu cuốc đất với Nhan Đình văn, Lâm Diễm cùng Nguyễn Mỵ từ dòng suối nhỏ giặt quần áo trở về, Nhan Tầm Châu nhìn thấy cô liền nói “Tiểu Diễm, mau lấy cho tôi cốc nước, khát chết tôi rồi”
Nguyễn Mỵ giữ chặt tay cô “Kệ anh ta đi, để cho khát chết luôn”
Lâm Diễm cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó cùng Nguyễn Mỵ đi phơi quần áo, lúc hai người đang phơi đồ, Nguyễn Mỵ liền hỏi cô “Tiểu Diễm, rốt cục cô suy nghĩ thế nào?”
Nhan gia nằm ở khu vực hơi cao, cho nên gió khá mạnh, cô đưa tay giữ chặt đồ, mở miệng nói “Nhan gia có thể thu dưỡng tôi, tôi thực sự rất cảm kích, kỳ thật tôi rất hâm mộ cô”
Lâm Diễm nói với Nguyễn Mỵ là lời nói từ đáy lòng, cô cũng rất hâm mộ Nguyễn Mỵ, có đôi khi cô ước muốn mình cũng có bệnh nặng, sau đó Nhan gia sẽ tìm một cô con dâu nuôi từ bé mới.
“Cô không thích Nhan Tầm Châu?” Nguyễn Mỵ tiếp tục hỏi.
Lâm Diễm quay đầu nhìn Nhan Tầm Châu đang cuốc đất, lắc lắc đầu: “Không thích”
Lâm Diễm không thích Nhan Tầm Châu, cô thích lớp trưởng của lớp, thích đại đội trưởng của trường, nói chuyện chính chắn, đọc nhiều sách vở là một cao thủ máy tính, anh đã cho cô nhìn một bộ hình động, hình ảnh vừa thần kỳ vừa đáng yêu, trái tim trên máy tính chậm rãi bay bay, cuối cùng hợp lại thành một vòng. . ..Lúc đó Lâm Diễm vừa nhìn thấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau đó lớp trưởng quay đầu nói với cô “Lâm Diễm, mình thích bạn rất lâu rồi”
Lâm Diễm cự tuyệt lời thổ lộ của lớp trưởng, bởi vì cô là con dâu nuôi từ bé của Nhan gia, nếu đã ăn cơm của Nhan gia, cô cũng muốn làm trọn bổn phận của mình, cái gọi là người phải tích đức về sau, chính là phải biết đền đáp lại công ơn người nuôi dưỡng mình.
. . .. . . .
Nhan phu nhân càng ngày càng ưa thích Lâm Diễm, bà thường tìm Lâm Diễm nói chuyện “Tiểu Diễm a, con nhớ quản Nhan Tầm Châu cho tốt, không được để cho nó đi lung tung bên ngoài”
Lâm Diễm từ nhỏ chính là một cán bộ lớp, cho nên thủ đoạn quản lý người rấy nhiều, nhiều khu Nhan Tầm Châu tức lên muốn đánh cô, LÂm Diễm rất sợ bộ dáng lưu manh này, bất quá nhớ lại lời nhắc nhở của Nhan phu nhân, cho nên rất nhiều thời điểm Nhan Tầm Châu muốn ra ngoài, Lâm Diễm liền chạy tới chặn lại “Anh lại muốn ra ngoài?”
“Tiểu Diễm, cô quản nhiều làm gì, bây giờ cô chưa phải vợ tôi đâu”
“Ai là vợ anh”
“Hừ”
Lâm Diễm ngăn không được Nhan Tầm Châu, chàng trai mới lớn muốn dãi nắng dầm mưa, có đôi khi đi liền mấy ngày không về, Nhan gia trừ bỏ Nhan Đình Văn thì không ai quản được anh. Nhưng Nhan Đình Văn lại không mấy để ý tới Nhan Tầm Châu, ông cảm thấy đã là đàn ông của Nhan gia thì phải bương chải như thế, chứ không phải là một người đàn ông sống trong tiền của cha mẹ.
Lâm Diễm không biết cái Nhan Tầm Châu tìm chính là tiền, anh và đám bạn của mình đầu tư rồi sau đó chia hoa hồng.
Lần đầu tiên Lâm Diễm đi vào hiệu cắt tóc này cũng không có ai nhận thức cô, còn lừa cô hai mươi đồng, khi đó hai mươi đồng là một số tiền lớn, bởi vì bình thường Lâm Diễm cắt tóc chỉ tốn năm đồng mà thôi.
Lâm Diễm cùng với bạn đi tới cắt tóc, mùa hè tới, tóc cô dài nên khó chịu, mỗi lần Nhan Tầm Châu gặp cô đều vò vò mái tóc chô, cho nên cô nghĩ muốn cắt, nhưng nghĩ nghĩ lại tiếc, cho nên chỉ cắt ngang vai, kỳ thật đây chính là kiểu tóc phổ biến, nhưng khi vừa ra khỏi tiệm cô liền khóc, nguyên bản đang bực mình, lúc này còn gặp Nhan Tầm Châu.
Lâm Diễm tìm một cái hộp để tóc bị cắt vào, lúc đầu Nhan Tầm Châu cũng không nhận ra cô, thế nhưng một người bạn phía sau liền nhắc nhở : “A Châu, cô gái này có nét giống với cô vợ nhỏ của cậu nha?”
Sau đó Nhan Tầm Châu quay đầu nhìn, đúng là Lâm Diễm, sau đó hét một tiếng “Lâm Diễm, đứng lại đó cho tôi”
“Nói cho tôi biết, ai lại cắt tóc cho cô mà xấu thế này?” Nhan Tầm Châu nhìn Lâm Diễm hỏi.
Lâm Diễm nghĩ nghĩ, chỉ vào tiệm cắt tóc : “Là anh ta. . .”
Anh thợ cắt tóc lúc này khóc không ra nước mắt, buông máy sấy tóc trong tay chạy tới: “Nhan ca, hiểu lầm, hiểu lầm a, đây là kiểu tóc thịnh hành của năm nay. . . .”
Nhan Tầm Châu nhìn anh thợ cắt tóc nói, quay đầu hỏi Lâm Diễm : “Có phải như vậy không?”
Lâm Diễm cúi đầu, không nói lời nào.
Sau đó Nhan Tầm Châu đặt tay ở bả vai cô, cúi đầu nhìn Lâm Diễm một cái, chỉ thấy sắc mặt cô rất thương tâm, đột nhiên nói ra một câu : “Đừng nói, cúi đầu thì còn thấy xinh đẹp một chút”
Lâm Diễm đỏ mặt, trừng mắt nhìn Nhan Tầm Châu. Đúng lúc này, thợ vừa mới gội đầu cho cô cầm bốn mươi tệ trả lại cho cô và bạn cô: “Chị dâu sau này lại đến nữa nha, sẽ miễn phí không thu tiền”
CHECK THIS OUT
by Mgid
Cách uống cà phê giúp giảm cân nhanh
Mẹo phi thường này sẽ khôi phục thị lực 20/20 nhanh!
optimaskproasia.com
Từ 85kg giảm còn 54kg trong 2 tuần! Cách giảm cân đơn giản ...
Cô bạn đi bên cạnh Lâm Diễm liền chen vào: “Còn tôi nữa, có miễn phí không?”
“Miễn, miễn, miễn hết”
Lâm Diễm chỉ cảm thấy tai mình nóng lên, sau đó Nhan Tầm Châu lại đẩy cô: “Về nhà sớm đi, lúc trước nói như thế nào, tan học không được đi lung tung”
Lâm Diễm đỏ mặt, kéo bạn mình đi, đang đi thì Nhan Tầm Châu gọi với tới : “Trên đường về ngang qua chợ mua cho tôi hai cân mận cùng hạt dẻ, để tôi về ăn”
Lâm Diễm gật gật đầu.
Trên đường trở về, bạn Lâm Diễm nói không ngừng: “Kỳ thật Nhan Tầm Châu cũng không tồi”
“Chỗ nào không tồi?”
“Đẹp trai, cậu không biết anh ấy còn đẹp hơn so với Trần Hạo Nam sao?”
“Thế Trần Hạo Nam là ai?”
“. . . .”
Lâm Diễm thật sự không biết Nhan Tầm Châu đẹp trai chỗ nào, cô chỉ cảm thấy diện mạo của lớp trưởng nghiêm túc, chính chắn, còn Nhan Tầm Châu là quá mức xinh đẹp, hơn nữa đầu lại cắt tóc húi cua, tiêu chuẩn của một tên côn đồ.
Khi đó cô nghĩ, nếu Nhan Tầm Châu cứ tiếp tục côn đồ như thế, phỏng chừng cô chưa kịp gả cho anh ta, thì anh ta có khả năng đã bị người ta đánh chết mất rồi. Thế nhưng, suy nghĩ vẫn là suy nghĩ, mỗi làn Nhan Tầm Châu ra ngoài đánh nhau, Lâm Diễm liền vội vàng đi tìm anh ta, lo lắng anh có chết hay không chết?
Nguyễn Mỵ so với Nhan Tầm Châu thì lớn hơn một tuổi, lúc Lâm Diễm học cấp 2, Nguyễn Mỵ đã học xong cấp 3 và chuẩn bị thi đại học. Trong trấn có một vài trường trung học, Lâm Diễm, Nguyễn Mỵ và Nhan Tầm Châu chính là học chung một trường, chia ra sơ trung cùng trung học, ở giữa ngăn các một cái cầu, không ít học sinh trung học đều thích đi bộ trên cây cầu đó, về sau cảm khái nói: “Trung học thật sự rất là khổ, bài tập, sách vở chất cao như núi”
Thế nhưng Nhan Tầm Châu lại là một ngoại lệ, Lâm Diễm thường sẽ bị Nhan Tầm Châu gọi tới trực nhật thay, khi đó chỉ có hai người trong phòng học, Nhan Tầm Châu ngồi trên ghế nhìn Lâm Diễm lau bảng, sau đó hỏi Lâm Diễm: “Tiểu Diễm, gần đây sao tính tình tốt như thế, không nóng nảy như trước nữa?”
“Tôi lười so đo với anh” Lâm Diễm nói.
Nhan Tầm Châu cười ha ha, lộ ra hai hàm răng trắng noãn thẳng tắp: “Trời sinh cô đúng là một cô vợ nhỏ”
Trong lòng cô không phải là không tức giận, lúc lau bảng xong, xoay người lại, Nhan Tầm Châu liền chộp lấy tay cô: “Lau cho khô bảng đi, thái độ làm việc thật không tích cực”
“Buông tay ra”
“Không buông”. Nhan Tầm Châu nói xong liền kéo cô đến trước mặt, như thẩm phán nói với cô: “Tiểu Diễm, lớp cô có phải hay không có người tên Đại Quân?”
Đại Quân là ai, chính là lớp trưởng trong lòng của cô.
Nhan Tầm Châu nhắc tới Đại Quân, trong lòng cô bồn chồn, giống như bí mật bí giấu kín lâu nay bị hé ra trước anh sáng, cô thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Nhan Tầm Châu: “Anh quản nhiều thế làm gì?”
“Tôi có thể không quản sao? Cô chính là con dâu nuôi từ bé của nhà tôi”. Nhan Tầm Châu cà lơ phất pho nói với Lâm Diễm, sau đó ôn nhu cúi xuống, vỗ vỗ đầu cô dặn dò: “Ở trường học an phận một chút, không cần gieo hoa đào, nếu như tôi phát hiện cô cho tôi đội nón xanh (cắm sừng),tôi. . .. “
Lâm Diễm rụt người lại, sau đó ánh mắt chống lại mắt anh: “Anh đừng nói hưu nói vượn”
Nhan Tầm Châu cười ha ha, cũng không cùng Lâm Diễm cãi cọ, sau đó đứng dậy, tay phải khoát qua vai cô: “Đi thôi”
“Đi đâu. . . .”
“Đi ăn cơm”
. . .. . . .
Đang trong tiết tự học nên trường tương đối vắng, thời điểm tâm tình tốt thì đi học, không thì trốn, các giáo viện trong trường cũng mặc kệ anh, chỉ cần anh đừng gây rối trong trường là được.
Có một lần, Lâm Diễm đang ngồi tự học với bạn, đang chăm chú chợt thấy một một bức thư dính máu, làm Lâm Diễm sợ hãi.
Trong tiết tự học không có giáo viên, Lâm Diễm cầm khăn tay lau máu, nhưng căn bản không được, sau đó bạn cùng bàn đưa cho cô năm đồng nói: “Ra ngoài hiệu thuốc mua thuốc sát trùng và bông băng giúp mình đi”
Lâm Diễm không nói hai lời, nói với lớp trưởng một tiếng rồi rời đi.
Lúc đó năm đồng có thể mua được một đống bông băng và thuốc, Lâm Diễm đang xếp hàng, phía sau có một người đột nhiên vỗ vai cô: “Chị dâu, chị cũng biết Nhan ca bị thương sao?”
Lâm Diễm băng xong nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu hung hăng liếc anh chàng đằng sau: “Cậu mang cô ta tới đây làm gì, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung sao?”
Nhan Tâm Châu nói sẽ đi tới phòng khám, trên người dính không ít máu,nguyên bản mặt đang đen thui nhưng thấy cô chăm sóc cho mình, sau đó cầm hết số bông băng còn lại nói: “Tuy rằng không dùng tới, nhưng cái này vẫn cho tôi đi”
Lâm Diễm: “. . . . .”
Nhan Tầm Châu thưởng thức vết thương đã được LÂm Diễm băng bó, sau đó nói với người phía sau mình: “Đại Chí, mang cô ấy quay về trường học”
Lúc Lâm Diễm về lại trường học mới phát hiện ra, người bạn đưa mình năm đồng để mua đồ băng vết thương đã bị Nhan Tầm Châu cầm đi, lúc này đang dựa vào bàn ngủ, nghe tiếng độn liền ngẩng đầu dậy nhìn cô: “Lâm Diễm, nếu cậu không về thì chắc có lẽ mình sẽ mất máu mà chết mất”
Lâm Diễm thực sự có lỗi: “Thực xin lỗi….”
“Xin lỗi cái gì, bông băng đâu?”
Lâm Diễm sờ soạn túi, móc ra năm đồng đưa lại cho bạn mình: “Mình quên. . . .”
Người bạn cùng bàn hét lên: “Vậy cậu ra ngoài làm gì? Ra hóng mát? Ra hít gió lạnh sao???”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.